Trước khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì cô đi vào phòng ngủ chính để lấy cho Giang Anh Tuấn một số quần áo thay giặt.
Quân áo người bệnh mà bệnh viện phát không được thoải mái cho lắm, cô thu xếp một chút, cuối cùng chỉ còn lại… đồ lót là chưa xếp.
Nhan Nhã Quỳnh quyết định kéo ngăn tủ ra, nhìn một hàng qu@n lót của đàn ông được bày chỉnh tê trong tủ, mặt cô đỏ lên.
Lần sau vẫn nên để người giúp việc làm mấy chuyện này thì hơn, mặc dù hai người đã làm những chuyện càng thân mật hơn rồi nhưng dù sao đã qua năm năm, có một số chuyện cô đã quên mất.
Bây giờ đột nhiên lại thân mật như thế nên khiến cho Nhan Nhã Quỳnh có chút không quen.
Nhan Nhã Quỳnh đứng sững sờ tại chỗ một lúc lâu chưa kịp phản ứng lại, cuối cùng cũng bị người giúp việc nhắc nhở mới vội vàng cầm mấy cái mà nhét vào túi.
Cô vội vàng chạy xuống lầu rồi vào bếp xem canh đã được chưa.
Nhan Nhã Quỳnh tự tay bỏ canh vào hộp cơm, bỏ cả mấy món ăn kèm mà dì giúp việc làm rồi mới gọi tài xế tới, sau đó dẫn theo hai vệ sĩ đi tới bệnh viện.
Lăn lộn cả một buổi chiều chỉ vì mấy món đồ này.
Lúc Nhan Nhã Quỳnh trở lại bệnh viện thì trời đã tối rồi.
Cô nhìn Giang Anh Tuấn vẫn còn đang ngủ say thì vội vàng để đồ vào tủ đầu giường rồi cuối cùng mới thở dài một hơi.
Buổi sáng cô chỉ ngủ được có một chốc, bởi vì lo lắng trong lòng nên tới giữa trưa là tỉnh.
Bây giờ đã làm hết những chuyện có thể làm rồi, xem như có thể nghỉ ngơi rồi.
Nhan Nhã Quỳnh vừa nhắm mặt lại nằm xuống bên giường thì đột nhiên người nằm trên giường lại mở mắt ra nhìn cô.
Giang Anh Tuấn nhìn gương mặt mệt mỏi kia của cô thì càng cảm thấy đau lòng.
Anh cố gắng ngồi dậy một chút để tựa vào thành giường mà nhìn cô.
Có một số việc gọi là tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.
Cho dù bây giờ Giang Anh Tuấn đã là người cầm quyền của toàn bộ Sunrise thì cũng có rất nhiều ánh mắt dưới đáy đang nhìn chằm chằm muốn tìm ra lỗi sai của anh.
Mặc dù tin tức không có đưa tin cụ thể là Giang Anh Tuấn nằm ở bệnh viện nào, vết thương ra sao, nhưng chỉ bốn chữ chưa rõ sinh tử thôi cũng đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của người khác, đủ cho một số người bí quá hoá liều.
“Quản gia, chúng tôi không muốn gặp ông, Chủ tịch Tuấn đâu rồi? Ban quản trị có một số quyết định cân cậu †a tự xem.”
Quả nhiên chưa tới ngày thứ hai, đêm hôm khuya khoắt đám người trong ban quản trị đã ngăn trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch, bọn họ còn chẳng để ông Giang Vân Chánh vào mắt.
Nhìn giống như cứ phải gặp Giang Anh Tuấn một lần vậy.
Quản gia nhìn chằm chằm đám người này, mấy chục năm trước bọn họ đi theo ông chủ dốc sức làm ăn, cũng xem như là anh em thân thiết với ông chủ.
Nhiều năm qua ông chủ không quan tâm tới chuyện công ty, bây giờ bọn họ không chịu làm người dưới nữa rồi, bây giờ lại nhân cơ hội gây chuyện.
“Có lẽ các vị cũng biết Chủ tịch bị tai nạn đang nằm viện rồi nhỉ.
Ông chủ đang ở bên trong, có chuyện gì thì các vị có thể đi vào nói với ông chủ.
Ông chủ vẫn còn quyền quản lý chuyện của tập đoàn Sunrisel Hơn nữa các người cho rằng một trận tai nạn xe cộ có thể để cho Chủ tịch xảy ra chuyện ư? Các vị chỉ dựa vào một chút tin tức mơ hồ này mà dám gây chuyện ở đây sao?”
Trước kia Tinh Giang là trợ lý và thư ký của Giang Vân Chánh, bây giờ lại là quản gia của nhà họ Giang, cho nên khí thế của ông ta không thua bất cứ kẻ nào.
Tinh Giang đứng ngay cửa rồi nhìn chằm chằm vào đám người kia với vẻ lạnh lùng.
Bọn họ tới cũng nhanh quá đấy, giống như là đã biết cậu chủ không thể tới công ty trong thời gian ngắn vậy..
Danh Sách Chương: