Hoäc Anh Tuấn dẫn NhanHướng Minh và Tinh Hòa lại đây, mấy người túm tụm lại xem một lúc. NhanMinh Tú càng xem mặt càng đỏ, đến cùng thì đỏ bừng lên, vội càng gấp tài liệu đưa vào tay công tước Otto.
“Ông ngoại, món quà quý giá như vậy con không thế nhận được.
Con tin Kiến Định sẽ không để con phải thất vọng hay chịu khố đâu.”
Hàng chục bất động sản trên toàn thế giới, cộng thêm châu báu trang sức, ngoài ra còn có hai câu lạc bộ trang sức tùy chỉnh, lại còn các cửa hàng xa xỉ trên thế giới. Những thứ này cộng lại là một con số vô cùng to lớn. Cô ấy còn chưa gả cho NhanKiến Định, sao có thể nhận được cơ chứ.
“Những thứ này đều là ông ngoại cho cháu làm của hồi môn đó.
Lúc Kiến Định dẫn cháu về nhà ra mắt là ông đã cho người tìm hiểu qua gia cảnh của cháu rồi. Minh Tú cháu đừng trách ông nhiều chuyện, ông cũng chỉ là không muốn đứa cháu của ông phải chịu khổ thôi……Khụ, khu khụ….
Vẫn chưa nói xong thì một tràng ho khan làm công tước Otto suýt chút nữa là không chặn lại được, dựa vào giường thở hồng học.
“Ông ngoại, bố con là người như vậy, gia cảnh con lại như thế, ông không đuổi con đi con đã vui lắm rồi. Làm sao còn để ông chuẩn bị cho con của hồi môn như này được chứ, con, lúc trước con cũng có công cũng tích góp được một ít “NhanMinh Tú nước mắt đầm đìa bám vào thanh giường, ngón tay trắng cả lên, mím môi căng thẳng, sợ nước mắt rơi xuống.
“Ông ngoại cho con thì con cứ nhận lấy đi, mới giống Nhã Quỳnh nhà chúng ta lớn tuổi rồi không cần phải suy nghĩ nhiều như thế”
Nói xong, công tước Otto nhìn NhanMinh Tú cười, vỗ võ vào tay cô, kéo chăn ra, tựa vào giường không nói gì.
Những thứ cần cho đều đã cho hết rồi, cho dù mấy ngày này bác sĩ có nói dễ nghe như nào thì bản thân ông vẫn biết rõ nhất. Ông lớn tuổi vậy rồi, còn sống bao lâu nữa chẳng lẽ lại không cảm nhận được, đi sớm chút cũng tốt.
“Được rồi, nếu không còn gì nữa thì các cháu đều về đi. Abel là con trai của ông, cứ để ông xử lý nó, coi như là tặng cho các cháu thẳng nhóc này làm món quà cuối cùng. Nhớ kĩ, trong vòng một tuần bất luận có chuyện gì cũng không được đi đến bệnh viện nữa”
Nói xong ông ta hất hất tay, ý bảo mọi người mau đi đi, rồi lại nằm xuống. Người vệ sĩ mà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh giúp ông ấy mặc quần áo đi ra cuối cùng rồi đóng cửa tắt đèn, đi mất.
Nhan Nhã Quỳnh nhìn vào cánh cửa đã khép lại, tay vẫn còn trong tay Hoäc Anh Tuấn, cứ như không có một chút cảm giác nào vậy.
“Anh Tuấn, anh nghĩ ông ngoại có sống đến trăm tuổi không? Em không muốn để ông cứ như vậy rời xa mình”
“Quỳnh Thị, về nhà nghỉ ngơi trước đi. Ông ngoại ät có tình toán riêng, bây giờ chúng ta không thể can thiệp được.”
Nắm lấy bàn tay.
lạnh cứng của cô ấy, Giang Anh Tuấn lại thở dài một hơi, vốn di định làm cho cô thấy yên tâm hơn nhưng giờ thì tốt rồi, tâm trạng cô còn xấu hơn vừa nấy.
Có điều anh vừa dìu Nhan Nhã Quỳnh đi về phía trước vừa quay đầu nhìn lại căn phòng, anh cứ cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng lắm, nhưng anh nghĩ một hồi mà vẫn không tìm ra được lạ ở chỗ nào, chỉ có thể đi về rồi từ từ nghĩ tiếp.
NhanKiến Định cũng có suy nghĩ như anh. An ủi NhanMinh Tú xong, sau khi về phòng mình thì cứ nằm trên giường nghĩ mãi về những chuyện ở bệnh viện nhưng cứ cảm thấy có chút không hợp lý, mà lại không tìm được không hợp lí chỗ nào.
Nhưng một ngày một đêm không ngủ lại còn tổn hải sức khỏe và tinh thần, anh ta nghĩ một lúc rồi lăn ra ngủ.
Danh Sách Chương: