“Chủ tịch, người đã mang về được rồi, Trần Bắc đang đưa tới đây.”
Trợ lý nhận được điện thoại thì vui vẻ trong lòng, tới đây nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng cũng nghe được một tin tức có thể coi là khá tốt.
“Đưa cô ta tới phòng điều chế thuốc đi, giam giữ chặt chẽ dưới tầng hầm, sau một tiếng nữa tôi sẽ tự mình thẩm vấn!”
Tuy rất muốn để Trần Nhật Linh cũng nếm thử những thứ nhỏ bé đáng sợ trong bóng đêm nhưng việc gấp rút nhất lúc này chính là tìm được Quỳnh, anh cũng chỉ có thể giàu lòng độ lượng, những chuyện thú vị như vậy cứ để cô ta dần dần trải nghiệm sau cũng được.
Độ cong giương lên bên khóe miệng anh tương đối lớn, hai tay Giang Anh Tuấn đặt trên bánh xe lăn, ngón tay dùng sức khiến từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, bây giờ đang đưa người tới chỗ đó. Trần Bắc đụng phải Trần Nhật Linh khi đang đi về hướng của thành phố bên cạnh, bây giờ đã có thể bước đầu phán đoán được, cô Quỳnh hẳn đã bị họ đưa tới thành phố bên cạnh rồi.”
Tin tức này đối với họ mà nói không tính là một tin tốt lành, nhưng cũng không được coi là tin xấu. Rốt cuộc đối với tập đoàn Sunrise mà nói, thành phố lân cận đây đều không có thế lực của họ, ở đâu cũng như nhau cả thôi. Nhưng nếu đổi nơi khác, sự sắp xếp lúc trước của kẻ địch cũng tương đương với việc lãng phí toàn bộ rồi, nếu như nói vậy thì càng có lợi đối việc tìm người của họ.
Cẩn thận phân tích một lần, trợ lý phía sau Giang Anh Tuấn đã xác định kĩ, thật sự có lợi với bọn họ, sự nghiêm trọng trên mặt mới giãn ra một ít, khóe miệng hơi hơi nhếch lên có thể nhìn thấy được một gương mặt đang khẽ nở nụ cười.
“Phía Dương Thừa Húc có động tĩnh gì không?”
Hai ngày nay hành tung của Trần Nhật Linh khác thường như vậy. Cho dù Dương Thừa Húc có là một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được vài chuyện không thích hợp lắm rồi, có phản ứng mới là bình thường. Nếu như anh ta vẫn luôn án binh bất động thì thật ra có chút thâm sâu khó lường.
“Người theo dõi đã báo cáo lại, ngay cả một lần cũng chưa ra khỏi cửa, tương đối bình tĩnh, bộ dạng giống như cái gì cũng chưa biết vậy.”
Người phụ nữ của mình bai ngày hai đêm ra ngoài còn không thèm quay về ngủ vào buổi đêm, chính bản thân anh ta lại ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trợ lý khẽ vuốt cằm, điều này chứng tỏ hoặc là đã không còn yêu nữa nên không để trong lòng, hoặc là hành động của Trần Nhật Linh anh ta đều hiểu rõ.
Nghĩ tới đây, trợ lý hít sâu một hơi, hai mắt khẽ trừng lớn nhìn Giang Anh Tuấn với vẻ không thể nào tưởng tượng được.
“Chủ tịch, anh cảm thấy tên Dương Thừa Húc kia tuyệt đối….”
“Cho người theo dõi chặt chẽ cậu ta, giờ này ngày mai vẫn không có chút động tĩnh nào thì xông vào trói người về đây cho tôi!”
Trước đó chỉ tập trung lo lắng cho sự an toàn của Quỳnh mà anh đã sơ sót rất nhiều chuyện khác. Đối với phản ứng của Dương Thừa Húc, cho dù anh ta không biết rõ rốt cuộc Trần Nhật Linh đang làm những gì thì chắc chắn cũng biết được kẻ đứng sau lưng Trần Nhật Linh là ai. Thậm chí rất có khả năng người đứng sau lưng cô ta chính là kẻ được anh ta đưa về, hoặc là nói cách khác, được anh ta cứu về!
“Chủ tịch yên tâm, bây giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp người tới đó theo dõi anh ta!”
Danh Sách Chương: