Bác sĩ đi bên cạnh vừa đi vừa nói chuyện với Kiều Loan, Nhan Nhã Quỳnh nghiêng người tới phụ đẩy giường bệnh rồi chú ý lắng nghe.
“Ông cụ lớn tuổi, trên cơ thể đã có tổn thương cũ, bây giờ là vết thương cũ tái phát, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là sau này không thể để cho cảm xúc thay đổi thất thường nữa.
Nếu không thì sợ rằng cơ thể sẽ không chịu z:1 nØI.
“Bác sĩ yên tâm, tôi sẽ chú ý, còn có chuyện gì khác không? Nếu không thì lần sau có thời gian rảnh tôi mời ông ăn cơm, nhiều năm như thế rồi mỗi lần ông cụ bệnh đều là ông chữa trị.
Nhà họ Lê tôi cảm ơn ông rất nhiều!”
Kiều Loan cười rồi đi bên cạnh bác sĩ, bà ấy nhìn thoáng qua Nhan Nhã Quỳnh rồi thở dài.
Mặc dù có một số việc không phải là lỗi của Nhan Nhã Quỳnh nhưng cũng vì con bé nên mới xảy ra, tôi không giết người nhưng người vì tôi mà chết.
Mặc dù trong lòng bà ấy biết rằng chuyện này không thể trách nhà họ Nhan, cũng không thể trách Giang Anh Tuấn nhưng trong lòng bà ấy vẫn rất khó chịu.
“Dì Loan, dì nể mặt Hướng Minh đáng yêu như thế mà để cho cháu ở lại nói chuyện với gì đi.
Hơn nữa ông cụ cũng thích náo nhiệt mà đúng không.
Chờ ông cụ tỉnh nhìn thấy Hướng Minh chắc chắn là tâm trạng của ông ấy sẽ tốt hơn một chút.
Dì để bọn cháu ở lại đi mà.
Nhan Nhã Quỳnh ngồi trên ghế salon rôi chớp mắt, cô nhìn vê phía Kiều Loan rồi nở một nụ cười lấy lòng.
NhanHướng Minh cũng ngồi bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt to của hai mẹ con giống y nhau nhìn chằm chằm vào Kiều Loan.
Vốn là bà ấy nhìn hai người lớn lên mà lại còn rất thích hai mẹ con nên cho dù bà ấy có muốn nhãn tâm cũng không thể nào làm được.
Kiều Loan hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Các người ở lại làm cái gì, kéo thêm phiền phức cho tôi chắc?”
“Dì Loan, bọn có thể chọc cho dì vui à.
Cháu biết chuyện của anh Nam là vì cháu… Nhưng anh cháu và Giang Anh Tuấn nói cho dù có mất cả Sunrise và TQT cũng phải báo thù cho anh ấy.
Chắc chắn sẽ đối đầu với nhà họ Trần, không chết không thôi.”
Nhan Nhã Quỳnh ngắt lời Kiều Loan, giọng nói của cô mang theo một chút nức nở.
“Tất nhiên là dì sẽ nghĩ cách báo thù cho Quốc Nam.
Nhã Quỳnh, cháu cũng biết dì không phải là người nhẫn tâm, nhưng Quốc Nam ở bên cạnh cháu nhiều năm như thế, dì muốn hỏi một chút…
“Dì chờ cháu chút.
‘ Nhan Nhã Quỳnh biết Kiều Loan muốn nói cái gì, cô vừa dỗ vừa lừa dẫn NhanHướng Minh tới ngồi bên cạnh ông cụ Quý rồi mới quay lại.
“Dì Loan, cháu biết gì muốn nói cái gì, đơn giản là gì cảm thấy không đáng thay cho anh Nam mà thôi.
Cháu cũng cảm thấy cháu không xứng đáng để anh ấy đối xử tốt với cháu như thế.
Từ sau khi chuyện đó xảy ra cháu chưa từng được ngủ ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu cháu sẽ hiện lên cảnh tượng anh Nam rớt xuống biển.
Dì Loan, cháu không xin dì tha thứ cho cháu, cháu chỉ hi vọng dì đừng từ chối ý tốt của bọn cháu mà thôi.”
Nhan Nhã Quỳnh cúi đầu lau nước mắt, mũi cô hồng lên, nhìn rất đáng thương.
“Dì còn muốn hỏi cháu một câu, đến cùng là con trai gì thua Giang Anh Tuấn chỗ nào chứ.
Nhiều năm trôi qua, thằng bé làm bạn với cháu, cũng coi là đã chịu hết mọi đau khổ, chẳng lẽ cháu chưa từng có ý nghĩ muốn quay đầu nhìn thằng bé một cái sao?”
“Dì Loan, anh Nam… cháu… Giữa hai chúng cháu không phải là loại quan hệ như dì nghĩ.
Huống chỉ giữa hai chúng cháu cũng không giống như dì tưởng tượng.
Nhan Nhã Quỳnh vặn hai tay vào nhau, cô có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Kiều Loan.
“Người làm mẹ như dì đương nhiên biết Quốc Nam nghĩ như thế nào..
Danh Sách Chương: