“Con không chào đón ông thì lần sau ông lại đến vậy, chuyện của Ôn Hàng Dương ông tạm thời vẫn chưa giúp con báo thù được, nhưng mà ông giúp con đòi lại một vài thứ, làm xong thì ông ngoại trở lại thăm con được không?”
Lúc nhìn bức hình công tước Otto đã thấy cô cháu ngoại này rất giống vợ mình, không ngờ khi gặp lại thấy càng giống mình hơn, ông ta cảm giác mắt mình hơi nong nóng, lỗ mũi ê ẩm. Đã bao nhiêu năm rồi, dù chỉ nằm mơ thôi ông ta cũng muốn được gặp cô một lần.
Vốn cho rằng tuy Nhã Quỳnh không chịu chấp nhận nhưng cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng như vậy, chuyện đã đến nước này, NhanKiến Định nhìn thấy trạng thái của công tước Otto cũng có phần bất ổn, đành nhẹ thở dài một hơi: “Nhã Quỳnh, dù sao ông ấy cũng là bố của mẹ, chúng ta phải gọi ông là ông ngoại, em suy nghĩ cho thật kỹ đi, anh còn có việc nên đi trước.”
Về sau thời gian ở chung nhiều hơn, tiếp xúc mỗi ngày có lẽ sẽ dần quen thuộc, anh chỉ hy vọng sau này mọi người cùng nhau sống ở chỗ mới sẽ có thể vui vẻ, chứ anh không hề muốn mang đến đau khổ cho Nhã Quỳnh.
“Anh hai đi thong thả, nhớ chú ý an toàn.”
Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh từ từ trở nên tái nhợt, miễn cưỡng ngẩng đầu cười tạm biệt với NhanKiến Định, gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc cứ choáng váng, có đôi khi còn đau đến nỗi khiến cô muốn đập đầu vào tường.
Lúc này cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác buồn nôn cùng lúc xông tới, sau khi tỉnh lại cứ liên tục bị như vậy khiến cô thật nhớ nhung khoảng thời gian khi hôn mê bất tỉnh, ít nhất là sẽ không có cảm giác khó chịu như thế này.
Công tước Otto chậm chạp bước từng bước một, lưu luyến không muốn rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn phải theo sau NhanKiến Định. Trước khi đi còn nắm lấy hai tay nắm cửa thật lâu để diễn đạt tâm trạng muốn ở lại của mình. Tuy nhiên Nhan Nhã Quỳnh còn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, nên hoàn toàn không nhìn thấy hành động của ông. Cuối cùng ông đành chịu thua, rút tay về, có chút uể oải rời khỏi phòng.
“Kiến Định, có phải Nhã Quỳnh không thích ông không?”
Có vẻ ông đã bị cô cháu gái này chán ghét rồi, chuyện trước kia quả thật đều là lỗi của ông, nếu ông có thể sớm phát hiện chuyện xảy ra ở Hải Phòng, nói không chừng Yelis sẽ không phải ra đi khi tuổi đời còn trẻ như thế…
Ông càng nghĩ càng thấy đau khổ, công tước Otto hỏi xong câu này, không đợi NhanKiến Định trả lời, đã ủ rũ đi về phía trước. Vẻ mặt trịnh trọng giống như đang tham dự buổi tiệc của giới thượng lưu, mãi cho đến khi về đến biệt thự, tâm trạng cũng không tốt lên được.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh, bởi vì không có ai khác, nên lá gan của NhanHướng Minh cũng dần dần lớn hơn, hai tay cậu ôm lấy cổ cô, từ từ đứng lên, dán chặt vào người cô, im lặng một lát rồi mới lại ngồi xuống.
“Hướng Minh sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?”
Từ khi cậu nhóc này sinh ra cho tới giờ, ròng rã năm năm trời, đây là lần hai mẹ con tách ra lâu nhất, Nhan Nhã Quỳnh cũng rất nhớ nhóc con miệng còn thơm mùi sữa của mình.
“Mẹ, lần sau đừng bỏ con lại nữa nhé, con sẽ cố gắng trưởng thành, sẽ không làm cản trở mẹ đâu.”
Câu này nói ra, trong nháy mắt toàn thân Nhan Nhã Quỳnh đều lạnh lẽo, chuyện xảy ra với cô trước đó quả nhiên đã làm tổn thương sâu sắc đến cậu nhóc. Tất cả mọi cảm giác an toàn được tạo dựng lúc trước chỉ trong một đêm đã biến mất không còn chút gì, đều là lỗi của cô cả.
“Hướng Minh, mẹ không hề ghét bỏ con, có rất nhiều chuyện phải đợi khi con trưởng thành thì mới có thể hiểu được. Lúc còn nhỏ như con, mẹ chỉ thích chơi với búp bê thôi! Con không cần phải tự tạo cho mình nhiều áp lực như vậy đâu. Hiện tại mẹ hơi khó chịu, con tự chơi một lát nhé?”
Danh Sách Chương: