Nhan Nhã Quỳnh đi tới đo nhận lấy xe lăn từ trong tay của Chu Thanh rồi đẩy NhanKiến Định vào trong: “Anh có tra được tin tức gì không? Tình trạng sức khỏe của Anh Tuấn không cho phép anh ấy tự mình đi điều tra.
Huống chỉ bây giờ Lâm Tiến Quân còn đang hôn mê, em cũng chưa kịp nói với anh ấy chuyện này.
Cũng không biết là sau khi anh ấy biết có tức đến nỗi nhảy dựng lên rồi đòi đi ra ngoài không…”
“Em cho rằng cậu ta cũng liều lĩnh bất cẩn như em ư? Em cảm thấy cậu ta sẽ làm chuyện mình không chắc chắn à?
NhanKiến Định không kiêm chế được mà gõ đầu cô một cái.
Nhiều năm như thế rồi, nhưng chỉ cần có người che chở thì đầu óc của cô sẽ không bao giờ được sử dụng.
Cũng không biết là tại sao thói quen này của Nhan Nhã Quỳnh còn có thể duy trì tới bây giờ.
“Tạm thời không nói tới chuyện này.
Chuyện Anh Tuấn bị tai nạn xe cộ có giấu được không anh?”
Nếu tin Chủ tịch của Sunrise bị tai nạn xe, đang nằm trong bệnh viện chưa biết sống chết bị truyền ra ngoài thì không đợi Giang Anh Tuấn đi điều tra người đứng sau vụ tai nạn là Sunrise đã loạn lên cả TOI::¿.
“Bây giờ ông cụ Chánh đang quản lý và khống chế Sunrise.
Trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em cứ yên tâm mà chăm sóc cậu ta đi”
Tới bây giờ NhanKiến Định vẫn chưa tìm ra được chút manh mối nào.
Có rất ít người có thể trực tiếp ra tay với Giang Anh Tuấn như thế.
Nhưng nếu muốn tìm ra chứng cứ thì khó như lên trời…
“Chủ tịch Định, đã kiểm tra xong rồi.
Tỉnh lại thì đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc một đoạn thời gian là được!”
Bác sĩ kiểm tra xong rồi đi tới trước mặt NhanKiến Định báo cáo một chút, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
“Nếu như đã không có chuyện gì nữa rồi thì nói về tình huống lúc đó đi?”
Sau khi bác sĩ đi ra thì trong phòng chỉ còn mỗi ba người là Nhan Nhã Quỳnh, NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn.
NhanKiến Định tự đẩy xe lăn tới trước rồi dừng lại bên cạnh giường bệnh của Giang Anh Tuấn, anh ấy đặt hai tay lên bụng rồi hỏi với vẻ bình tĩnh.
“Tôi cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.’ Giang Anh Tuấn điều chỉnh tư thế để mình dễ chịu hơn một chút rồi nhíu mày mà nói tiếp: “Khi xe bị đụng vào thì tôi mới nhận ra là chuyện này không đúng.
Tài xế còn sống không?”
Đối diện có xe lao tới nhưng tài xế không tránh né cũng chẳng nói năng câu gì.
Nếu như như thế mà còn không có vấn đề gì thì chính là trời muốn Giang Anh Tuấn chết.
Anh bật cười một tiếng đầy lạnh lùng, nhưng lại làm vết thương trở nên đau.
Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi rồi nằm im lại, không dám động đậy gì nữa.
“Trừ cậu và Lâm Tiến Quân thì tài xế gây chuyện và tài xế của cậu đều chết tại chỗ.
Xe hàng bốc cháy cũng đã hủy đi tất cả chứng cứ.
Không có chứng cứ, người trong cuộc cũng tử vong.”
Độ khó của chuyện này lại tăng thêm một cấp.
Người có thể mua chuộc tài xế của Giang Anh Tuấn, lại có thể khiến cho hai người làm việc giúp người đó mà không để ý tới tính mạng của mình.
Bây giờ bọn họ còn chưa thể so với người đứng sau chuyện này.
“Anh có cảm thấy cuộc tai nạn xe này có chút quen thuộc hay không…
Đột nhiên Nhan Nhã Quỳnh nhớ tới chuyện gì đó, cô nhíu mày rồi lấy cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh NhanKiến Định.
“Đúng là rất quen thuộc, hoàn toàn giống với trận tai nạn xe cộ của mười năm trước…’ NhanKiến Định là một người trong cuộc, việc nhắc tới trận tai nạn xe cộ mười năm trước để anh ấy siết chặt lấy tay vịn xe lăn..
Danh Sách Chương: