Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ vẫn phải ở bệnh viện một thời gian nữa, thế nhưng trong vòng một tháng có thể về nhà, Hướng Minh có muốn đi đâu không? Đợi sau khi mẹ về, bố muốn chuẩn bị cho mẹ một lễ cưới thật lớn, Hướng Minh cầm hoa cho mẹ được không…”

Hai bố con thao thao bất tuyệt từ biệt thự đi ra, NhanKiến Định đứng ở cầu thang nhìn hai người biến mất sau cánh cửa, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, xem ra anh ấy đã uổng công lo lắng rồi, thứ gọi là máu mủ ruột thịt, có lúc thần kỳ đến khó tin.

Lắc đầu quay người trở lại phòng khách, bây giờ anh ấy không ung dung được như Giang Anh Tuấn, còn rất nhiều chuyện còn chờ anh ấy giải quyết,

Thật ngưỡng mộ những người nhàn rồi, NhanKiến Định lại tập trung vào công việc bận rộn của mình một lần nữa.

Cả đường cậu bé líu ríu nói chuyện với Giang Anh Tuấn, con đường vốn dĩ rất dài, cảm giác chỉ nháy mắt là tới, hai người một người tích cực nói, một người tích cực nghe, đến nơi còn có cảm giác quá nhanh.

“Bố, bác nói đợi mẹ gả cho bố, có phải con sẽ đổi thành họ Giang, vậy thì con sẽ là Giang Hướng Minh sao?”

NhanHướng Minh gãi gãi đầu, nghĩ không ra, mẹ chỉ là gả cho bố mà thôi, tại sao mình lại phải đổi tên, nếu so sánh cậu bé vẫn thấy cái tên NhanHướng Minh nghe hay hơn.


“Nếu như Hướng Minh thấy không quen, có thể không cần đổi, chuyện nhỏ như vậy con có thể tự mình giải quyết.”

Đứa trẻ nhỏ rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, làm người khác vô cùng yêu quý, huống hồ cái tên NhanHướng Minh cũng đã dùng quen rồi, anh không có ý nghĩ nhất định phải đổi họ, đương nhiên tùy theo ý của NhanHướng Minh, tên của cậu bé thì để cậu bé quyết định theo sở thích của mình là tốt nhất.

“Vậy thì được, cảm ơn bố, chúng ta mau đi lên đi, lâu lắm rồi con chưa được gặp mẹ.”

Đã đến bệnh viện, NhanHướng Minh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao ngất, nuốt một ngụm nước bọt, kéo Giang Anh Tuấn vào trong.

Nhan Nhã Quỳnh ở tầng cao nhất, điều kiện rất tốt, mọi cửa vào đều có mấy tên bảo vệ cao lớn đứng ở đó, ngăn chặn mọi con đường để người khác lẻn vào đây. Toàn bộ tầng lầu đều yên tĩnh, chỉ có bác sĩ nghiên cứu số liệu đang đi lại.

Nắm tay NhanHướng Minh đi lại gần, trong phòng bệnh vẫn không cho phép có người đi vào, thế nhưng cả một bên tường ở hành lang đã được thay bằng cửa kính, cho dù không thể đi vào, cũng có thể nhìn thấy người rõ người ở bên trong.


So với Frigiliana, các dụng cụ kim loại và ống dẫn được dán trên người của cô cũng nhiều hơn.

Trước đây ở tay và chân đều không có gì, bây giờ không những có, ngay cả trên bụng cũng dán mấy tấm liền, chăn được đắp trên người cô, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được một bên mặt của Nhan Nhã Quỳnh, mặt cô trắng bệch, không có một nét hồng hào nào.

“Bố, mẹ bị bệnh nặng lắm sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là một chút bệnh nhỏ, không ngờ cả người phải cắm đầy các loại ống, nhìn như không còn sống được lâu nữa, NhanHướng Minh nhất thời không thể tin được, cứng nhắc quay đầu lại hỏi.

“Không nghiêm trọng, chỉ là bác sĩ không yên tâm, vậy nên nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, không phải lo, còn có bố, bố yêu cô ấy hơn con, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Hai tay Giang Anh Tuấn nắm chặt lại, anh mím môi cúi đầu nói.

“Con muốn ở đây với mẹ.”

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu bé phải xa mẹ lâu như vậy, vốn dĩ NhanHướng Minh đã rất buồn, bây giờ nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh mặt không có chút máu nào nằm trên giường bệnh, càng cảm thấy đau lòng và xót xa.

“Được, bố sẽ cho người sắp xếp cho con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK