Anh đưa tay phải lên vuốt cằm, mới chỉ có một chút như vậy mà đã… Điều này làm cho tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Anh lười biếng dựa người vào trên ghế sofa, tiện tay cầm cuốn tạp chí đặt ở trên bàn lên, hờ hững liếc nhìn.
NhanHướng Minh nuốt một ngụm nước bọt, cậu bé cảm thấy… cảm thấy hình như biểu hiện của cha cậu bé hôm nay có chút kỳ lạ, thế nên cậu bé vô cùng thấp thỏm nhấc chân, định đi làm tổ ở một vị trí nào đó cách xa nơi này một chút. Ngay cả quyển sách mà cậu bé vừa mới vui vẻ xem hiện tại cũng không dám lật ra, cái cổ co rút lại giống như một chú chim cút nhỏ.
Sau khi trêu chọc cô gái nhỏ một hơi, tâm trạng đang nặng nề của anh cũng tốt lên rất nhiều. Anh cũng không thèm để ý đến cử chỉ lén lút của NhanHướng Minh, giả vờ như không phát hiện ra cái gì, yên ổn chờ cô đi thay bộ quần áo cuối cùng, thuận tiện nghĩ xem lát nữa phải tiếp tục chiếm tiện nghi như thế nào đây.
Lần này cũng không có nhanh chóng như lúc nãy, mẹ trẻ Nhan Nhã Quỳnh ở trong kia đóng cửa hơn nửa tiếng, sau đó mới mặt mày nhăn nhó từ bên trong bước ra.
Đã có bài học trước đó, lần này cô cố ý kiểm tra lại nhiều đợt, rồi lại thấp thỏm nhấc váy từ bên trong đi ra.
Áo cưới màu trắng thuần túy, áo cổ chéo tay dài, kiểu dáng ôm sát cơ thể khiến cho nửa người trên của cô càng thêm mảnh mai thon thả, làn váy bồng bềnh xếp tầng vừa vặn dài chấm đất, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa xuống vừa vặn che phủ tấm lưng trần trắng nõn. Vòng eo dùng ren trang trí thành một đường viền hoa quấn quanh làm cho cô thoạt nhìn giống như một cô công chúa nhỏ còn chưa trưởng thành, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng. Giang Anh Tuấn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá qua một lượt.
“Thế nào? Bộ này có lẽ là được rồi đúng không!”
Dưới đáy mắt cô lộ ra một chút hụt hẫng, tuy rằng bộ này nhìn cũng rất đẹp, nhưng mà thật ra cô lại thích hai bộ trước đó hơn, đáng tiếc…
Cô nhìn chằm chằm vào anh, nhưng mà vẫn như cũ không thể toại ý. Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác bản thân thật sự khổ sở, dáng vẻ ỉu xìu cúi thấp đầu bước đi, cũng không còn cảm giác hưng phấn như lúc ban đầu. Cô quay người lại đi xa dần, nhìn cứ giống như là một con thiên nga bị mất đi đôi cánh của mình vậy.
Sau khi Giang Anh Tuấn hoàn toàn phục hồi tinh thần, muốn bước qua chỗ cô, đột nhiên xuất hiện một gã đàn ông cao lớn cường tráng từ bên trong nghiêng ngã lao ra, nhìn cũng không nhìn đã xông tới đụng thẳng vào trên người Nhan Nhã Quỳnh. Bên cạnh hoàn toàn không có ai đuổi kịp gã, những nhân viên phục vụ đều đang hỗ trợ ở bên trong phòng thử áo không có đi ra.
Toàn bộ khu vực bên kia cũng chỉ có một mình Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn nhìn đến mức cặp mắt trợn trừng như sắp nứt ra, hét to một tiếng xông về phía trước mà vẫn không kịp.
“Xoảng!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, người đàn ông kia đâm vỡ mặt kính thủy tinh, đẩy theo Nhan Nhã Quỳnh cùng nhau từ trên lầu hai rơi xuống. Anh chạy tới chỉ vừa kịp níu lại một góc áo rách trên váy, còn có cặp mắt đang tràn đầy hoảng sợ kia của cô, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, khắc sâu vào trong óc của anh.
NhanHướng Minh cũng bị tình huống bất thình lình ngoài ý muốn này làm cho sợ hãi, trơ mắt nhìn Nhan Nhã Quỳnh té xuống. Phản ứng của cậu bé cũng được xem như nhanh nhạy, quay đầu lại lập tức chạy thẳng xuống dưới lầu. Cậu nhóc vẫn còn nhỏ nhưng hai cái chân ngắn kia ngược lại di chuyển thật nhanh, thoắt cái đã chạy đến bên cạnh cửa lớn.
Nhan Nhã Quỳnh rớt thẳng xuống một cái xe đang đậu bên dưới, trên cánh tay và cổ có một chút vết thương nhỏ nhưng mà nhìn qua có vẻ như không nặng lắm. Chẳng qua là động tĩnh lần này quá lớn, cả người lẫn xe bên dưới lầu đều liên tục bô lô ba la loạn thành một đoàn, những âm thanh hay giọng nói liên tục phát ra gần đó, căn bản hoàn toàn không nghe rõ được cái gì.
Trong lòng NhanHướng Minh cứ liên tục lo lắng không yên, đạp một cước, gã đàn ông cường tráng ban nãy lập tức lăn xuống dưới chân. Trên mặt gã ta hầu như đã nở hoa, toàn thân chảy máu, hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Cậu bé lập tức bỏ qua hắn ta, hướng về phía Nhan Nhã Quỳnh đang ở bên kia chạy tới.
Danh Sách Chương: