Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai mắt mờ mịt mở ra, Trần Nhật Linh bị ánh sáng ấm áp phát ra từ chiếc đèn đầu giường hấp dẫn ánh mắt, cô ta nhịn không được muốn đưa tay chạm vào.

Đã từng tỉnh lại rất nhiều lần từ trong mộng, cô ta khát vọng có thể trông thấy ánh sáng, có thể trở lại quá khứ, nhưng vô số lần hiện thực đã hoàn toàn đánh tan hy vọng của cô ta. Bây giờ trở lại bệnh viện, cô ta vẫn cảm thấy có chút không dám tin tưởng.

Tay cô ta vừa nhúc nhích thì cảm giác giống như có vật gì đó đang áp ở phía trên, rút hai cái cũng không rút ra được, cô ta mới cau mày, liếc mắt nhìn sang. Cách đó không xa là một cái đầu đen như mực đập vào mi mắt, cô ta không nhìn rõ người lắm, nhưng cô ta lại liếc mắt một cái lại có thể nhận ra được.

Người đang ghé vào mép giường là Dương Thừa Húc, động tĩnh tay của cô không tính là lớn, nhưng cuối cùng do ngủ cũng lo lắng, không đợi cô ta có thêm hành động nào khác thì Dương Thừa Húc đã mở ra hai mắt còn đang buồn ngủ. Đầu tiên, anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Nhật Linh, hai mắt anh đã tràn đầy tia máu đỏ, mắt hiện ra nhàn nhạt màu đỏ, giống như thời gian dài người không ngủ, mà giấc ngủ lại không ngon, trên mặt thoáng hiện bóng nhoáng dầu, nhìn còn tiều tụy hơn so với cô ta.


“Nhật Linh, rốt cuộc em đã tỉnh lại! Có cảm thấy khỏe hơn chưa? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Bây giờ anh sẽ đi gọi bác sĩ…”

Một chuỗi dài câu hỏi ập vào đầu của cô ta, thậm chí Trần Nhật Linh còn không biết mình nên trả lời câu hỏi nào trước mới tốt. Cô ta rút bàn tay bị nắm đang run ra, cẩn thận thu tay vào trong chăn. Cảm giác đau nhói như kim đâm này khiến cho sắc mặt của cô ta nhăn nhó.

Thời gian trầm mặc tương đối dài, ngay khi Dương Thừa Húc muốn lao ra ngoài tìm bác sĩ, lúc này cô ta mới mở miệng, giọng nói khàn khàn như là bị khói thiêu đốt vậy, khàn hết cả giọng.

“Em không sao, anh về nước trước đi. Chờ thêm vài ngày nữa em tốt một chút sẽ trở về giúp anh, công việc của công ty có cái gì không rõ thì gọi điện thoại cho em.”

Mặc dù cô ta không rõ bản thân mình đã bị giam trong bao lâu, tình thế trong nước đến cùng như thế nào? Nhưng năng lực phán đoán tối thiểu nhất của cô ta vẫn phải có, tất nhiên là cũng không khá hơn chút nào, dưới tình huống như thế,vậy mà Dương Thừa Húc còn tìm thấy cô trước.

Nói không cảm động là giả dối, Trần Nhật Linh cụp đôi mắt xuống, nhẹ giọng nói thêm vài câu mới biểu hiện bản thân mình mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.


Dương Thừa Húc yên lặng nghe cô ta nói từ đầu chí cuối, nhìn cũng không giống như mọi khi một chút nào.

Không nghe thấy người bên cạnh trả lời, Trần Nhật Linh cảm giác hơi kỳ quái bèn mở mí mắt lên nhìn anh một cái. Tuy nhìn bề ngoài vẫn là người kia, nhưng trong nháy mắt như vậy, cảm giác như cả người anh ta đều thay đổi, thật giống như bỗng nhiên trưởng thành ngay lúc đó vậy…

Đang lúc cô ta kinh ngạc đối với loại biến hóa này ở trên người của Dương Thừa Húc, Trần Nhật Linh bị chàng trai đứng đấy ôm sát vào trong ngực không có một chút phòng bị nào.

Cô ta khó chịu giật giật tay nhưng lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, một trận đau buốt từ trên cánh tay truyền đến, sắc mặt cô ta tái đi. Trong thoáng chốc, cô ta nhớ lại những ngày này cô ta đã sống sót như thế nào, cảm giác nóng rát trên cánh tay truyền đến nhưng cô ta lại giống như ở trong hầm băng.


Nếu chuyện ghê tởm như vậy bị người khác biết thì cô ta còn có thể sống tốt trên thế giới này sao?

“Nhật Linh, lần này nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ không rời xa em, em về nước cùng với anh được không? Nếu như trong nước thật sự không sống được, anh sẽ mang theo bố và em cùng trở lại nơi này được không? Giống như vợ chồng bình thường vậy, thật vui vẻ hạnh phúc được không.”

Cuộc sống như vậy nằm mơ Dương Thừa Húc cũng muốn, không muốn bất cứ cái gì, không có bất kì đấu tranh nào. Không cần vừa mở mắt mỗi ngày đều bắt đầu cân nhắc rốt cuộc làm như thế nào để nhằm vào người khác, người khác lại sẽ như thế nào đến làm hại bản thân mình, không cần hao hết tâm tư suy nghĩ những thứ thượng vàng hạ cám kia. Mỗi ngày tắm nắng, trồng đủ loại hoa, nhìn dòng người qua lại trên đường, một ngày cứ trôi qua như vậy, chẳng phải rất đẹp sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK