Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ sau khi nói chuyện với Nhan Nhã Quỳnh, gần đây trong đầu anh toàn là hình bóng của cô, chỉ cần anh rãnh rỗi, d*c vọng trong lòng lại khiến anh như không còn là chính mình.

Anh cố gắng đè ép lại suy nghĩ trong lòng mình mới có thể khiến bản thân tiếp tục ngồi trong phòng làm việc.
Bên phía NhanKiến Định vẫn chưa có tin tức gì, nếu không phải anh sợ có chuyện không hay thì anh đã lén đến biệt thự nhà họ Nhanrồi.
Mọi chuyện đã sắp đặt kỹ càng, đầu óc anh càng lúc càng rối bời, anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Anh lén lút lái xe đến biệt thự nhà họ Nhan, nhân lúc trời tối, anh đậu xe ở phía xa, yên lặng nhìn.
Điếu thuốc trong tay cháy đỏ, anh mặc kệ nó đốt đến đầu ngón tay của mình.

Trong xe, khói thuốc lượn lờ như che khuất tâm nhìn trước mắt.


Đôi mắt Giang Anh Tuấn tối lại, anh không thể cứ mãi đợi chờ không có mục đích như thế này nữa, hạnh phúc của mình phải dựa vào mình mà thôi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Giang Anh Tuấn cũng không nóng lòng nữa.
Anh hạ kính xuống để khói trong xe tan hết đi, anh hơi mỉm cười rồi lái xe rời đi.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Nhan, NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi đối diện với nhau ở phòng khách.
“Nhã Quỳnh, cuối cùng em quyết định thế nào, nếu Giang Anh Tuấn đã biết Hướng Minh là con trai của cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ không buông tay đâu.

Anh đúng là có thể giúp em ngăn được cậu ta, nhưng nếu cậu ta muốn, trước sau gì anh cũng không thể ngăn được nữa”
Với tính cách của Giang Anh Tuấn, gặp chuyện này mà có thể yên lặng chờ đợi lâu như thế thật sự không dễ chút nào, nếu còn chờ thêm nữa có khi cậu ta sẽ tự nghĩ cách giải quyết.
“Anh, em biết, nhưng trong phút chốc em cũng không thể đối mặt với anh ấy được, trước đây… Nói chung là anh à, bây giờ tâm trí em rất rối, em không biết phải làm sao nữa!”
Mấy ngày nay đầu óc cô đã rối tung lên, từ sau khi NhanKiến Định nói lại lời nói của Giang Anh Tuấn cho cô nghe thì trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, cô chỉ sợ có một ngày Giang Anh Tuấn bắt Hướng Minh đi, cô sợ Giang Anh Tuấn làm ra chuyện cô không muốn thấy nhất.
“Mọi chuyện đã có anh, Nhã Quỳnh, nếu em thật sự không yêu Giang Anh Tuấn thì anh sẽ giúp em tống cổ cậu ta đi”
Ánh mắt NhanKiến Định tối lại, anh ta nhìn Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi đối diện mình mà có chút đau lòng.


Tại sao cô em gái anh ta luôn yêu thương chiều chuộng lại thành ra như bây giờ!
Chỉ việc từ chối một người đàn ông mà cô lại kéo dài đến tận lúc này.
“Tất nhiên, Hướng Minh sẽ thuộc về gia đình chúng ta.

Nhã Quỳnh, em suy nghĩ kỹ đi, muộn nhất là ngày kia em phải cho anh đáp án, Giang Anh Tuấn không chờ lâu được đâu.
NhanKiến Định nói xong bèn đứng dậy, anh ta thở dài một tiếng rồi rời đi.
“Anh… Nhan Nhã Quỳnh mờ mịt nhìn theo bóng dáng NhanKiến Định, bỗng nhiên trong lòng chua xót.
Khi Giang Anh Tuấn không ở bên cạnh cô cũng không cảm thấy gì, thế nhưng những giấc mộng sẽ tìm đến cô vào lúc nửa đêm, toàn những hình ảnh hai người từng quấn quít lấy nhau.

Chỉ cần cô nghĩ đến việc không thể ở cạnh người đàn ông này nữa, cũng không thể nhìn thấy người đàn ông này nữa thì lòng cô lại đau đớn.
Cô không thể nào tha thứ cho Giang Anh Tuấn về chuyện của năm năm trước, và cô cũng không thể tha thứ được cho chính mình.

Dù Giang Anh Tuấn đã trả hết nợ cho nhà họ Nhan, nhưng cô vẫn nhớ mãi năm ấy cô đã đến nhà tổ của nhà họ Giang tìm Giang Anh Tuấn, cô đã quỳ gối giữa trời mưa tâm tã suốt một ngày một đêm, thế nhưng từ đầu đến cuối không hề gặp được anh, đây chính là rào cản mà cả đời cô không bước qua được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK