Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người vừa tán gẫu một cái là đã nói hết nửa tiếng đồng hồ còn lại, cuối cùng dưới tiếng kêu gọi không ngừng của NhanHướng Minh, rốt cục Nhan Nhã Quỳnh cũng cúp điện thoại, lưu luyến không rời mà đi theo cậu bé đi về phía máy bay.

Lúc này bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, mùa đông ở Hải Phòng gió rất lớn, mưa cũng rất nhiều, ban ngày vừa mới mưa một trận. Tuy bây giờ trời đã tạnh rồi, nhưng ánh trăng phía chân trời vẫn bị mây đen che kín, ngay cả sao cũng không thấy được mấy cái.

Sau khi lên máy bay, thời gian trôi qua rất nhanh, ngủ một giấc dậy thì đã có tiếng nhắc nhở sắp hạ cánh rồi.

Ngồi trong khoang hạng nhất nên cũng coi như nghỉ ngơi khá tốt, lúc lên máy bay là buổi tối, xuống máy bay cũng là buổi tối.

Tuy bên phía chân trời vẫn còn sót lại mấy tia nắng màu da cam lẻ tẻ, nhưng khoảng không trên đỉnh đầu đã có thể nhìn thấy được một chút hình dáng của mặt trăng rồi.

Tháo đai an toàn ra rồi mới đi xuống từ lối đi dành cho khách quý, vừa mới xuống ga ra ở dưới đất, không chờ Nhan Nhã Quỳnh tìm kiếm xung quanh thì NhanKiến Định đã đi tới từ phía xa, sau lưng còn dẫn theo hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen, vừa nhìn là biết bộ dạng không dễ chọc.

“Anh ơi, Anh Tuấn đâu rồi, sao anh ấy lại không tới?”


Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình, Nhan Nhã Quỳnh thoáng có chút thất vọng.

Cô mặt nhăn mày nhó tiến lên rồi hỏi.

“Chân của cậu ta còn chưa khỏe, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi.”

Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái, NhanKiến Định khom người xuống ôm lấy NhanHướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên, không muốn để ý đến cô.

Biết là bởi vì bị bệnh, vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Nhan Nhã Quỳnh lại nhếch lên một lần nữa, vui vẻ đi theo phía sau NhanKiến Định, cùng đi về nhà.

Vừa lên xe, NhanKiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau, hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi, vài lần Nhan Nhã Quỳnh có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị NhanKiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết, không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự.

“Ngồi máy bay trở về vất vả rồi, Nhã Quỳnh, em dẫn Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đưa em đi gặp Anh Tuấn.”


Nói xong NhanKiến Định phóng cho NhanHướng Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi.

Mơ màng được người giúp việc dẫn vào phòng của mình, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu sau thì mới miễn cưỡng phản ứng lại.

Hình như cô bị đùa giỡn rồi.

Ngay cả cơm tối cũng không cho cô ăn mà cứ như vậy trực tiếp đuổi bọn họ lên trên lầu. Thật đúng là anh trai ruột của cô mà.

“Hướng Minh, có muốn đi tìm bố không?”

Dù sao cũng đã sống ở nước Mĩ nhiều năm như vậy rồi, ra ngoài cửa vẫn tương đối dễ dàng.

Tuy trời đã tối rồi, nhưng đây hoàn toàn không ngăn được lòng muốn ra ngoài của Nhan Nhã Quỳnh.

“Mẹ, mẹ ơi, cái kia… không phải cậu nói là ngày mai mới đưa chúng ta đi sao? Mẹ ơi cả một ngày mẹ chưa tắm rửa rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai trạng thái tốt mới đi. Chắc chắn bố sẽ sáng bừng mắt cho xem.”

Bị ý nghĩ bất thình lình của Nhan Nhã Quỳnh làm cho chấn động một chút, NhanHướng Minh vò đầu bứt tai, ngay cả vẻ đáng thương cũng phải cố gắng giả thì mới miễn cưỡng giữ người lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK