Vừa mới dứt lời, bóng dáng của ông ta đã nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Rõ ràng ông ta vừa đi vừa chống gậy, thế nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Lời nói của Liễu Tường Minh khiến sắc mặt của Giang Anh Tuấn trở nên nghiêm trọng.
Quả nhiên dự đoán của anh không sai chút nào.
Tuy nhiên làm sao Trần Tuấn Tú lại liên hệ được người đó, rồi làm thế nào lại có thể chuyển hết tài sản về dưới danh nghĩa của người đó.
Hiện giờ vẫn chưa thể tìm ra được một chút manh mối nào của những vấn đề này.
Mọi chuyện thật sự không hề đơn giản như anh đã nghĩ.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở đây, Giang Anh Tuấn lập tức lái xe trở về.
Chỉ cần nghĩ tới hiện giờ trong nhà đang có người chờ đợi mình quay về, trái tim anh liền trở nên ấm áp, giống như vừa mới uống một cốc nước sôi nóng bỏng.
Anh cố hết sức về nhà thật nhanh.
Khi anh bước vào phòng khách, Lâm Tiến Quân lập tức chạy tới đón: “Thưa chủ tịch, cô Nhanđã về rồi.
Cô ấy nói đợi ngày khác hẹn gặp anh nói chuyện „ sau.
“Đi từ lúc nào?”
Vừa mới nghe thấy lời này của Lâm Tiến Quân, nụ cười trên môi Giang Anh Tuấn nhanh chóng tan biến.
Anh lạnh lùng cởi áo khoác ngoài đưa cho anh ta, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt.
Anh chợt dừng bước một lúc rồi mới đi vào bên trong.
“Trời còn chưa tối cô Nhanđã tỉnh lại rồi đi ngay.
Cô ấy nói sợ người nhà lo lắng.
Chúng tôi không thể ngăn cản được cho nên… Không giữ được cô lại.
Sắc mặt của Lâm Tiến Quân không được tốt cho lắm.
“Không sao.
Có cho người đưa cô ấy về không?”
Về nhà cũng tốt.
Buổi sáng khi anh gặp được cô, có vẻ như cô đã gặp phải chuyện gì đó, bộ dạng ấm ức chạy thẳng vào vòng ôm của anh.
Nếu bây giờ gặp lại anh có lẽ cô sẽ cảm thấy xấu hổ, để cô về nhà bình tĩnh lại cũng tốt.
“Xin chủ tịch yên tâm, tôi đã gọi tài xế đưa cô ấy về, hiện giờ đã về nhà an toàn rồi”
Lâm Tiến Quân gật đầu đáp.
“Đưa tôi đến bệnh viện đi”
Nếu người mình nhung nhớ đã không còn ở nơi này thì Giang Anh Tuấn cũng không còn lí do gì để ở lại đây thêm nữa.
Trong khi đó anh vẫn chưa thấy bên phía ông nội báo tin ông nội đã tỉnh lại.
Cũng đã được một khoảng thời gian rồi, trong lòng anh cảm thấy không yên tâm, chi bằng tự mình tới xem thử.
“Vâng, thưa chủ tịch”
Lâm Tiến Quân gật đầu nhận lệnh.
Khi anh ta đang định xoay người rời đi thì đột nhiên đứng khựng lại.
Anh ta quay lại cúi người nói: “Thưa chủ tịch, tôi đã nhận được tin tức nói rằng, ngày mai Trần Tuấn Tú và Trần Hiền sẽ đi ra nước ngoài một chuyến.
Có lẽ chuyến đi sẽ kéo dài khoảng chừng ba ngày”
Vừa rồi trong đầu anh ta chỉ mải nghĩ tới chuyện của Nhan Nhã Quỳnh nên đã quên mất chuyện này.
May mà hiện giờ nhớ ra vẫn chưa quá muộn.
“Điều tra xem bọn họ đi đâu? Định làm gì?”
Đang trong thời kỳ quan trọng lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, chỉ e lại có âm mưu gì đó.
Giang Anh Tuấn cau mày suy nghĩ một hồi vẫn không đoán ra được hai bố con bọn họ đang định giở trò gì.
“Tạm thời vẫn chưa thể điều tra rõ ràng.
Thế nhưng có lẽ chuyện này liên quan đến một doanh nghiệp cung ứng.
Danh Sách Chương: