Giang Anh Tuấn nhìn phóng viên vây chặt lấy mình, đột nhiên hối hận vì sao lúc đi xuống anh chỉ mang theo một vệ sĩ.
“Có việc gì thì liên hệ với luật sư của tôi.
Bây giờ thì xin hãy nhường đường”
Tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên bị đám người này phá hỏng mất, sắc mặt Giang Anh Tuấn lại u ám, giận tái mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào đám người này.
Cả người anh tỏa ra hơi thở tàn bạo, khiến bọn họ phải lui về sau ba bước, ai nấy cũng đều nhăn nhó, khó khăn dừng bước.
Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi thêm hay rút lui.
“Cút!”
Thấy bọn họ còn chưa hết hy vọng, Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, trong mắt anh vằn lên tơ máu, liếc mắt nhìn lại, ánh nhìn thâm độc khiến người ta phải lạnh gáy.
Anh vừa dứt lời, một đám phóng viên vốn đang vây quanh anh đột nhiên tháo chạy như ong vỡ tổ, trong nháy mắt đã không còn một ai.
“Chủ tịch, là do tôi sơ xuất, sau này sẽ không còn xuất hiện tình trạng như vậy nữa”
Sau khi đám người đó tản ra, vệ sĩ đẩy Giang Anh Tuấn đi vào trong viện, anh ta cúi đầu xin lỗi, giọng nói nhãn nhịn.
“Còn có lần sau thì tự đi lĩnh phạt”
Hai tay để lên chân, sắc mặt Giang Anh Tuấn hơi u ám.
Anh tựa đầu lên xe lăn, ngước mắt nhìn ánh nắng pha tạp trên tán cây, không rõ đang suy nghĩ gì.
“Chủ tịch yên tâm”
“Trở về thôi, chắc Nhã Quỳnh cũng về tới rồi”
Xuống đến đây còn phải gặp cảnh như vậy, trên trán anh đã chảy ra một lớp mồ hôi.
Mặc dù ngày nào anh cũng sẽ được lau người qua, nhưng vẫn không thoải mái bằng được tắm rửa.
Mặc dù thời tiết bây giờ không nóng lắm, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn cảm thấy người mình dính dính khó chịu, đặc biệt là giờ còn ra mồ hôi, lại càng không chịu nổi.
Nhan Nhã Quỳnh trở lại biệt thự sắp xếp một ít đồ dùng bình thường trẻ con hay dùng, sau đó cầm lấy điện thoại của mình vụng trộm chạy ra ngoài từ cổng sau.
Cô và người kia hẹn nhau gặp mặt ở hồ nước cách cổng sau của biệt thự không xa, Nhan Nhã Quỳnh hơi hoảng hốt, trên trán bắt đầu thấm mồ hôi.
Lúc chạy xuống, cô cũng không phát hiện ra điều đó.
“Đã làm xong tất cả theo lời cô rồi, vé máy bay và hộ chiếu đều ở đây.
Hai giờ chiều ngày mai vẫn ở nơi này, tôi sẽ đón cô.
Đây là lần cuối tôi giúp cô, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Một người đàn ông cao to đi đến, đứng trước mặt Nhan Nhã Quỳnh dường như còn cao hơn Giang Anh Tuấn, đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nên cô cũng không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh ta, chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta làm lòng người lạnh đi.
Nhan Nhã Quỳnh mím môi, thu dọn đồ đạc, cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi, cảm ơn, sau lần này anh cũng không nợ tôi gì nữa, nhiều năm như vậy, tính ra là tôi nợ anh mới đúng, xin lỗi.”
“ơn cứu mạng, cô thật sự chỉ cần điều kiện như thế này sao?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn cô.
“Năm đó là tôi vô tình cứu được anh, anh có thể giúp tôi, tôi thấy vui lắm rồi.
Ôn Hàng Dương, anh không còn nợ tôi gì nữa.”
Cô hơi híp mắt lại.
“Tùy cô.”
Gương mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì, vừa nói xong thì dứt khoát quay người rời đi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thời gian hai người gặp mặt tổng cộng chỉ có vài phút, Nhan Nhã Quỳnh lại luống cuống đến mức trán đầy mồ hôi.
Nhan Nhã Quỳnh liếm đôi môi khô khốc của mình, nắm chặt hộ chiếu trong tay, quay người đi vào.
Danh Sách Chương: