“Cho dù thế nào thì hãy báo thù giúp Quốc Nam nhà tôi đi, tôi cũng không hi vọng xa vời gì nữa rồi…’ Hốc mắt Kiều Loan đỏ bừng, bà ấy đứng bên cạnh cửa sổ hóng gió rồi mỉm cười nhìn về phía hai người.
Nụ cười này đã không còn nét cay nghiệt lúc nãy nữa mà đã ấm áp trở lại.
“Vậy chúng cháu… chúng cháu đi trước.
Chuyện di thể thì chúng cháu nhất định sẽ… dì chờ chúng cháu về”
thấy chắc chắn có vấn đề, anh bật cười một tiếng lạnh lùng rồi nháy mắt ra dấu với Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh.
Giang Anh Tuấn quay người đi ra cửa chờ.
“Cho dù thế nào thì hãy báo thù giúp Quốc Nam nhà tôi đi, tôi cũng không hi vọng xa vời gì nữa rồi…’ Hốc mắt Kiều Loan đỏ bừng, bà ấy đứng bên cạnh cửa sổ hóng gió rồi mỉm cười nhìn về phía hai người.
Nụ cười này đã không còn nét cay nghiệt lúc nãy nữa mà đã ấm áp trở lại.
“Vậy chúng cháu… chúng cháu đi trước.
Chuyện di thể thì chúng cháu nhất định sẽ… dì chờ chúng cháu về”
NhanKiến Định càng nói thì ánh mắt càng mờ đi, trái tim vốn đã buông lỏng nay lại trở nên đau đớn.
Anh ấy bị Giang Anh Tuấn đẩy ra cửa, lúc đi ra khỏi cửa thì anh ấy còn quay người lại nhìn biệt thự này một lần.
Có lẽ chỗ này sẽ không còn hoan nghênh NhanKiến Định nữa rồi.
“Nghĩ nhiều như thế làm gì, tôi đã tìm được người gây chuyện rồi.
Có lẽ hai giờ chiêu hôm nay sẽ chính thức ra sân”
Giang Anh Tuấn nở một nụ cười rồi ngồi ở bên cạnh NhanKiến Định.
Từ sau khi NhanKiến Định biết chuyện thì anh chưa từng thấy anh ấy dùng loại thủ đoạn này nữa rồi.
Có nhiều thứ nên hủy thì vẫn phải hủy.
“Được, sau đó tung tin tức chúng ta đã về ra, thuận tiện tung tin có khả năng tôi sẽ tàn phế”
NhanKiến Định hừ lạnh một tiếng, bây giờ anh ấy mới bắt đầu cuộc săn.
Nếu như có một số người muốn chơi thì anh ấy sẽ để bọn họ chơi cho đủ.
“Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ cân chờ xem kịch là được”
Chắc vở kịch này sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Hải Phòng này cảm thấy kinh ngạc.
Đã nhiều năm như thế rồi, nhà họ Giang bọn họ quá hiền lành nên đã có người quên mất Giang Anh Tuấn anh là một người tàn nhẫn như thế nào rồi!
Bây giờ Trân Tuấn Tú đang ngồi trong phòng đọc sách, diệt trừ được một người, đang chuẩn bị diệt trừ người thứ hai, tâm trạng của ông ta tốt hơn so với bất kỳ ai khác.
Ông ta hơi nhếch miệng rồi mở cửa phòng tối mà đi vào.
Giữa phòng là Vũ Tuyết Phương đã được đưa vào quan tài băng.
Đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi nhưng người trong quan tài cũng chỉ là tái đi một chút thôi, nhìn cứ như mới qua đời vậy.
“Reng reng-‘ Trần Tuấn Tú có chút bực bội, cầm điện thoại ra rồi đưa mắt nhìn, tâm trạng đang tốt đẹp và mạch suy nghĩ của ông ta đều đã bị chuông điện thoại làm cho rối loạn.
“Bố ơi, có chuyện rồi”
“Chuyện gì, mỗi lân gọi cho bố một là không tốt hai là có chuyện.
Trần Hiền, con có thể mang đến cho bố một ít tin tức tốt được không hả? Sao bố lại có đứa con trai vô dụng như con chứ?”
Trần Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng, sắc mặt ông ta xụ xuống rồi quay người nhìn chằm chằm người phụ nữ trong quan tài băng rồi mới quay người đóng cửa mà rời đi.
“Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định đã bắt đầu đánh trả rồi, công trình của chúng ta và chính phủ xuất hiện một số vấn đề, có người tới gây chuyện.”.
Danh Sách Chương: