Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Giang Anh Tuấn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu anh vẫn còn tiếp tục làm loạn như vậy, đợi anh trai tôi quay lại sẽ không tha cho anh đâu!”
Đôi tay cô vừa khéo bị quần áo trên người trói lại, cô vùng vẫy hồi lâu mệt đến độ trên người chảy đầy mồ hôi nhưng không hề gây ra một chút chật vật nào cho anh cả.

“Nhã Quỳnh em mới ra nước ngoài được năm năm nhưng đều đã học được cách lừa dối tôi rồi”
Anh buông một tay ra rồi vuốt v e khuôn mặt rạng rỡ mịn màng của cô, dáng vẻ dịu dàng đó khiến người ta phải trâm mê, nhưng những lời anh nói ra lại làm cho cô trực tiếp bị dọa sợ, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Lừa dối cái gì chứ, tôi không biết anh đang nói cái gì, Giang Anh Tuấn tôi cảnh cáo anh, tốt nhất buông tôi ra ngay nếu không tôi sẽ không tha cho Ị”
anh đâu!”

Trong lòng cô càng nghĩ càng hoảng sợ, không rõ rốt cuộc là anh đang cố tình làm vậy để gạt cô hay là thật sự đã biết được.

Nhan Nhã Quỳnh vặn vẹo cơ thể, đôi mắt không dám nhìn về phía anh, nếu như thật sự để Giang Anh Tuấn biết được cô đang giấu diếm chuyện gì thì e rằng Hướng Minh…
“Nhã Quỳnh, em nói xem rốt cuộc Hướng Minh là con của Lê Quốc Nam hay là…con của anh đây?”
Giang Anh Tuấn cúi đầu thì thâm bên tai cô, trong khi đôi tay dùng sức kéo người con gái vẫn đang không ngừng giấy dụa ôm vào trong lòng.

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai khiến cho cô không khỏi rùng mình, con ngươi của Nhã Quỳnh khẽ co lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống: “Tôi, tôi không biết anh đang nói, nói cái gì…”
Nhìn thấy phản ứng như vậy của Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt Giang Anh Tuấn chợt sáng ngời, anh xoay đầu cô lại để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Bảo bối, làm sao vậy bị anh nói trúng rồi sao nên không biết phải phản bác như thế nào?”
Tư thế nằm sấp dù sao cũng không thoải mái gì cho cam, Giang Anh Tuấn ngồi dậy, nhấc eo của cô để cô ngồi lên đùi mình, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Nhã Quỳnh, đôi tay bắt đầu không thành thật mà du ngoạn sau lưng cô.


Nhan Nhã Quỳnh không biết rốt cuộc anh định làm gì, nhưng hiện giờ cô hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc anh chơi đùa với chính mình.

Vành mắt dần đỏ hoe, Nhan Nhã Quỳnh cắn chặt răng ánh mắt dần trở nên thân thờ: “Giang Anh Tuấn, Hướng Minh, Hướng Minh là con của tôi và anh Quốc, Quốc Nam không hề có liên quan, liên quan gì với anh, anh đừng suy nghĩ bậy bại!”
“Thật ra loại chuyện này làm giám định xét nghiệm ADN vừa nhanh lại vừa đơn giản nhất, nếu như Nhã Quỳnh có tự tin như vậy, chắc hẳn sẽ không để ý đến việc tôi làm xét nghiệm quan hệ bố con với Hướng Minh đâu nhỉ!”
Giang Anh Tuấn ôm lấy cô y hệt như một kẻ đùa giỡn lưu manh, cọ xát trên cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh xinh đẹp, khiến Nhan Nhã Quỳnh bỗng chốc cảm thấy cả người như bị điện giật, cứng đờ nằm trong lòng anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

“Giang…Giang Anh Tuấn…anh không thể làm như vậy được, tôi đã quên anh rồi, liệu anh có thể đừng, đừng lại giày vò tôi nữa có được không?”
Nhan Nhã Quỳnh sợ tới mức không dám thở mạnh, cúi đầu nước mắt chảy dài trên gò má rơi xuống quần áo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK