Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng có thể buộc chặt người bên cạnh lại, Giang Anh Tuấn không khỏi sốt ruột, sợ hù dọa cô, cố gắng nhẹ nhàng nói: “Anh còn có thể dạy em xử lý những việc ở TQT, chỉ cần em đồng ý một yêu cầu của anh”
“Đương nhiên, nếu em không thể đồng ý, đến lúc đó anh làm ra chuyện gì cũng không biết được…”
Không kịp chờ đợi muốn cột người vào thân mình, cảm giác ly biết quá đau khổ, anh muốn mỗi sáng mở mắt ra đều được thấy nụ cười xán lạn của cô.
‘Nhan Nhã Quỳnh: ”…
Không ngờ anh lại quan trọng hôn lễ như vậy, Nhan Nhã Quỳnh có chút kinh ngạc, cũng có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc cô làm thế nào mà khiến anh không có cảm giác an toàn, đến mức coi trọng nghỉ thức đến vậy.
Nghĩ mãi không ra, liên không nghĩ nữa, được rồi, cứ từng bước một vậy, một ngày nào đó anh sẽ tin tưởng tình yêu của cô đối với anh không nông cạn như anh nghĩ.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng dứt khoát đồng ý, gả cho anh đối với cô chỉ là hình thức thôi, sớm hay muộn, muốn tổ chứ sao, cô không có thắc mắc gì, không bằng để anh vui là được.
Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh phá lệ tuấn tú, lông mày rậm nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng khí tức cả người lộ ra ngoài, cho thấy tâm trạng cảu anh lúc này rất tốt.
Như đã nói, hôn lễ thương lượng xong, người này vừa là bạn trai, vừa là chồng chưa cưới, về sau chính là chồng mình, ỷ vào một chút cũng là danh chính ngôn thuận.
“Vậy em miễn cưỡng ở lại vài ngày chăm anh đi, có điều buổi tối em sẽ bận nhiều việc, tự anh phải chú ý nghỉ ngơi đấy.’ Nhan Nhã Quỳnh nói xong thì thu dọn đồ đạc một lần nữa, ngồi trên giường bật máy tính.
Đôi mắt phượng lướt qua, mi tâm cũng khoan khoái đi nhiều, nhưng không nói gì cả.
Một câu của Nhan Nhã Quỳnh khiến cả người anh cứng ngắc: “Vậy tối nay có cần em ngủ cùng sao?”
“…Chờ vết thương anh lành đi.”
Anh nói, như vậy muốn làm gì cũng không cần bó tay bó chân.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, bỏ cài ba nút đầu, vài động tác ngẫu nhiên cũng có thể loáng thoáng trông thấy đường cong rõ ràng trên cơ thể, xương quai xanh trắng nõn đẹp đế, giống như một viên ngọc, tỏa ra ánh hào quang.
Không giống Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn từ nhỏ đã lớn lên dưới sự quăng quật mà lớn, năng lực tự gánh vác của anh mạnh hơn cô rất nhiều, tự mình dọn dẹp rất nhanh, mới một lúc không gặp, đã có thể đổi quần áo ngủ thoải mái, trên trán lộ ra một tâng mồ hôi mỏng, không biết bản thân đã bao lâu không tắm rửa, cả người dinh dính, chính anh cũng ghét bỏ.
Thấy cô vẫn đang cắm mặt vào máy tính, vẻ mặt đắm chìm, anh cũng không muốn ngủ cho lắm, cả người khó chịu, tiện tay cầm tập tài liệu bên cạnh.
“Hay là em giúp anh tắm rửa nhé!”
Nhan Nhã Quỳnh xử lý công việc xong, liếc mắt nhìn cả người anh.
Nhìn rõ ràng được biểu cảm ghét bỏ cơ thể mình của anh, sau khi buồn cười thì cũng có chút đau lòng, mặc dù Giang Anh Tuấn không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng với anh mà nói, nhiều ngày không tắm như vậy, sợ là đã hết chịu được rồi, đúng lúc nhân tiện cũng muốn nhìn xem anh sẽ có phản ứng gì.
“Quỳnh, từ lúc nào mà suy nghĩ của em cởi mở đến vậy?”
Nghe xong thì vành ta lập tức đỏ lên, Giang Anh Tuấn sửng sốt một hồi mới miễn cưỡng hiểu ra cô đang nói gì, ngượng ngùng ban đầu đã trở thành hứng thú dào dạt, giọng điệu lộ ra vẻ không kịp chờ đợi..
Danh Sách Chương: