Mục lục
Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cô Trần à, thật ra bố cô cũng không nói không nhận cô mà.

Có lẽ ông ấy chỉ muốn để cô ở đây yên lặng một thời gian, vì lo lắng cô không chấp nhận được mà thôi.

Cô Trần, hãy nghe tôi nói hết…
“Có gì để nói nữa đây, ông ấy không muốn nhận tôi, cảm thấy tôi làm ông ấy mất thể diện.

Sao ông ấy có thể đổi xử với tôi như vậy, tại sao có thể đối xử với tôi như thế chứ…”
Trần Nhật Linh giống như mất hết tất cả, cô ta ghé vào lòng Dương Thừa Húc rồi gào khóc, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, nhanh chóng làm ướt đẫm phần áo trước ngực anh ta.
Dương Thừa Húc luống cuống tay chân ôm lấy Trân Nhật Linh đang khóc nức nở, nét bối rối chợt hiện trên gương mặt anh ta, sau đó chỉ dư lại vẻ đau lòng.

Anh ta vừa võ về tấm lưng mảnh khảnh của cô, vừa an ủi: “Nhật Linh, tôi có thể gọi cô là Nhật Linh chứ!”
Hai cánh tay của Dương Thừa Húc ôm chặt người trong lòng, trên mặt đỏ bừng, anh ta nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Hẳn là ông Trần có nỗi khổ tâm của riêng mình.


Nhật Linh à, nếu cô không chê thì tôi nguyện ý giúp cô.

Tôi đã thâm thích cô từ nhiều năm trước rồi, nhưng khi đó cô có hôn ước với Giang Anh Tuấn.

Vì vậy tôi không còn cách nào, chỉ có thể… Cô yên tâm, bây giờ cô đã hủy bỏ hôn ước với Giang Anh Tuấn rồi, Trần Tuấn Tú không cần cô nhưng tôi rất cần, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với côi”
Trân Nhật Linh nằm trong ngực Dương Thừa Húc, nghe anh ta nói vậy thì khóe miệng hơi mỉm cười, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống má, giọng cô ta hơi khàn, hai bàn tay đang níu chặt phần ngực áo của Dương Thừa Húc.

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Dương Thừa Húc, đôi mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Dương, em bị tất cả mọi người ghét bỏ, em đã không có gì cả, em như thế này, anh còn yêu em sao?”
“Nhật Linh, người anh yêu chính là em, chứ không phải những gì em có, cùng với giá trị của những người sau em thì anh chỉ yêu em, chỉ yêu mình thôi, cho dù em trở thành dáng vẻ gì, anh cũng mãi mãi đứng bên eml”
Ôm chặt lấy Trần Nhật Linh, đôi mắt của Dương Thừa Húc tỏa sáng lấp lánh, đáy mắt đều là tình yêu sâu đậm.
Vẻ mặt của Trần Nhật Linh đơ cứng, cô ta cuống quýt vùi đầu vào lông ngực Dương Thừa Húc.


Cô ta không còn lựa chọn nào khác, thù hận đã chiếm lấy toàn bộ trái tim, cho dù thế nào, bằng thủ đoạn hèn hạ gì chăng nữa, thì cô ta cũng nhất định phải quay về Hải Phòng để báo thù!
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Từ sau khi tập đoàn Sunrise phát sinh vụ án tự tử trước cổng công ty, toàn bộ thành phố Hải Phòng được chút bình yên hiếm thấy, gân như không có chuyện gì xảy ra, chuyện trước đó dường như chỉ là ảo giác.

Mọi chuyện đã bắt đầu nhưng phần cuối vẫn chưa hé mở.
“Chủ tịch, mọi chuyện cần thiết đã được sắp xếp.

Tất cả công ty cung ứng cho nhà họ Trần đã tiếp xúc, bàn bạc xong.”
“Đã có tám mươi phần trăm số công ty bắt đầu chấm dứt hợp đồng với nhà họ Trần, ngày mai chắc chắn sẽ thấy được kết quả!”
Lâm Tiến Quân ngước mắt nhìn bầu trời đỏ rực bên ngoài cửa sổ, anh ta cảm thấy chỉ trong mấy ngày mà nếp nhăn giữa chân mày của mình đã sâu thêm nhiều, bận bịu đến mức chân không chạm đất, cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người.
“Được, quan sát hai mươi phần trăm công ty còn lại, đến trước ngày kia, tất cả phải chấm dứt hợp đồng với nhà họ Trần!”
Dù bị thương, anh cũng phải phá nát nhà họ Trần.

Sau khi Vũ Tuyết Phương mất, Trân Tuấn Tú càng ngày càng kiêu căng!
“Vâng thưa chủ tịch!”
Lâm Tiến Quân gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng.
Mọi việc suôn sẻ hơn so với tưởng tượng, Giang Anh Tuấn thả lỏng người, dựa lưng vào ghế, đầu anh bỗng nhiên đau nhức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK