Vũ Tuyết Ngọc giật hai tay của Trần Nhật Linh xuống, hé miệng nở một nụ cười, làm lộ ra hàm răng trắng và khí chất lạnh lùng, vô cùng đáng sợ.
“Cô phải quyết định nhanh lên, nửa giờ nữa thì đã muộn rồi.”
Sau khi chỉnh lại quần áo, Vũ Tuyết Ngọc cau mày nói. Lúc anh ta nhận được tin này thì cũng đã khá muộn rồi, gần như là chạy tới đây mới có thể đến trước Giang Anh Tuấn.
Quần áo ở bên trong đã ướt đẫm, dính trên người vô cùng khó chịu, tóc mái ở trên trán cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, dính vào thái dương làm cho anh ta có thêm mấy phần mị hoặc quyến rũ.
“Tiêm thuốc trước đi, rồi để người của cô ở đây canh chừng, tôi đi về trước. Còn Nhan Nhã Quỳnh thì tạm thời giữ lại, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì lại thương lượng sau, để lại hai người để nhìn, đợi qua một thời gian ngắn rồi tôi với cô về nước.”
Hiện tại cô ta vẫn chưa thể đi với Giang Anh Tuấn, ít nhất trước khi Dương Minh Hạo thất bại, vào lúc Dương Thừa Húc còn có giá trị lợi dụng, cô ta tuyệt đối không thể vứt bỏ anh ta rõ ràng như thế này được. Cô ta không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi ở Hải Phòng.
“Chính cô hãy tự quyết định những chuyện vụn vặt này đi, nhưng nếu cô muốn thuốc thì nhất định phải giao Nhan Nhã Quỳnh cho tôi.”
Tất cả mọi người ở Hải Phòng đều biết, Nhan Nhã Quỳnh là người có thể sử dụng để uy hiếp Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định, muốn làm cho Giang Anh Tuấn sụp đổ nặng nề, chỉ có Nhan Nhã Quỳnh mới làm được.
Vũ Tuyết Ngọc đã đợi cơ hội nghìn năm có một này nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Huống chi đối với anh ta mà nói, anh ta không thể từ bỏ một thứ có lợi cho thế cục bây giờ được!
“Không còn kịp nữa, tôi không cãi cọ với anh. Trước tiên tôi nghe anh đã, nhưng đừng quên nếu Lê Quốc Nam tỉnh lại thì cũng có nghĩa là thân phận của anh sẽ bị phát hiện.”
Ánh mắt của Trần Nhật Linh tràn đầy quyết tâm, thời gian hợp tác giữa cô và Vũ Tuyết Ngọc không thể nói là dài, nhưng cũng hiểu biết người đàn ông này ở một mức độ nhất định. Anh ta là một người rất thù dai, dồn hết tâm huyết vào việc báo thù, nếu là có ai cản trở anh ta thì chắc chắn sẽ bị anh ta báo thù.
Xem ra hợp tác với loại người như thế này vào giai đoạn này sẽ tốt nhiều hơn xấu, nhưng khó nói sau này anh ta sẽ làm những chuyện gì.
Qua lần này, xem ra cần phải nghĩ cách để khống chế Vũ Tuyết Ngọc, người này khi không bị khống chế có mức độ nguy hiểm quá cao.
“Đi trước đi, nhớ kỹ đem Nhan Nhã Quỳnh mang lên, tôi trong xe chờ ngươi.”
Li3m li3m răng hàm, Vũ Tuyết Ngọc đứng lên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, chọc chọc cằm của cô, “chậc chậc”
hai tiếng, đánh giá một lúc rồi mới mỉm cười quay người rời đi.
Nhan Nhã Quỳnh không hề phản kháng. Cô cúi thấp đầu, che đậy cảm xúc ở trong mắt. Nghe lâu như vậy, nếu cô còn không biết hai người này đang định làm gì thì uổng công cô ở bên cạnh Giang Anh Tuấn và anh trai rồi.
Tuyệt đối không thể cho bọn họ tiêm cho anh Nam thứ thuốc nguy hiểm đến tính mạng con người như vậy. Anh Nam biết thân phận của người đàn ông kia, chỉ cần có thể tỉnh lại, trở về báo tin, chắc chắn Anh Tuấn sẽ tới cứu cô. Vũ Tuyết Ngọc đã có thể nghiên cứu ra thứ thuốc như thế, chưa hẳn người khác không nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải được…
Cô suy nghĩ thật nhiều chuyện nhưng toàn thân trên dưới không hề để lộ ra một chút kẽ hở.
Trần Nhật Linh nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng rồi đi ra ngoài: “Đưa người ra ngoài cho tôi!”
Nói rồi cô ta biến mất tại góc rẽ.
Danh Sách Chương: