Nói xong, mí mắt bà ta nhìn lại, nhìn bụng Diệp Ngưng Dao, biểu tình trở nên ý vị thâm trường.
“Cái gì có rồi?” Cô độc ba ngàn năm, Diệp Ngưng Dao nhất thời không kịp phản ứng lời này của bà ta là có ý tứ gì.
Xem ra thật sự không hiểu sao? Chu Đại Hoa tiến lại gần cô: “Đứa nhỏ ngốc này! Ý là có em bé đấy!”
“!!!!” Có con từ khi nào thế? Bà ta mới là người có thai đấy!
Cho dù chưa từng ăn thịt heo, cũng đã gặp qua heo chạy, cô cũng biết ở thời đại này chưa kết hôn mà đã có con là sẽ bị người ta chửi bới! Người phụ nữ này có ý gì vậy chứ?!
Diệp Ngưng Dao ra vẻ mơ màng, không biết xấu hổ hỏi: “Đại nương, ở chỗ các người thịnh hành việc có thai trước rồi mới kết hôn sao? Chẳng lẽ năm đó thím cũng như vậy sao?”
Nói xong lời cuối cùng, cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Đại Hoa giống như đối phương là một loài quý hiếm.
“…” Chu Đại Hoa vô thức ngậm miệng lại, bị nói đến á khẩu không nói được lời nào.
Không ngờ tiểu nha đầu này còn có một cái miệng thật khéo léo, ngoài miệng chịu thiệt, bà ta chỉ có thể tìm người nhà mình trút giận: “Còn ở đó mà ăn nữa! Mày cũng là người trong nhà sao không lo nói chuyện với khách đi.”
Trang Tú Xuân nửa ngày không ngẩng đầu, thở phì ném hạt dưa trong tay xuống, không tình nguyện mà mở miệng: “Nói cái gì bây giờ? Người ta kết hôn cũng không nói cho mẹ biết người ta có thai hay không, ai bảo mẹ lại dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta!”
Bình thường có lẽ không có gì để ăn vặt, cho nên lúc ném hạt dưa xong có chút hối hận, tiện tay bốc một bốc bỏ vào trong túi.
Đó là những đồ ăn vặt mà hôm qua Phó Thập Đông mua cho bọn nhỏ, hiện giờ bị họ ăn và lấy đi hơn phân nửa hạt dưa, Diệp Ngưng Dao trầm mặc xuống, cô có chút không vui.
Đã lớn như thế mà còn giành đồ ăn của con nít, thật sự là không biết xấu hổ!
Cô đưa tay ngăn cản bàn tay còn muốn lấy hạt dưa của Trang Tú Xuân, giọng nói hơi lạnh: “Hạt dưa ăn nhiều sẽ mập đấy, cân nặng này của cô thì nên ăn ít lại một chút đi.”
Trang Tú Xuân bởi vì quanh năm làm nông, lớn lên eo to tròn, còn phơi nắng bị tàn nhang, so sánh với bộ dạng của chị gái, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Cũng bởi vì như vậy, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, năm nay mới bắt đầu nói đến chuyện hôn sự, cho nên nhà trai cũng không muốn cho dù chỉ là một ít lễ vật, nên cô ta mới đáp ứng mẹ cô, đến nhà họ Phó lấy một ít đồ vật hữu dụng trở về để giữ lại chút thể diện.
Lúc này bị chọc đến chỗ đau, Trang Tú Xuân nắm chặt đôi nắm đấm thô ráp hữu lực kia, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Ngưng Dao: “Tôi vui vẻ nên mới ăn! Đây là nhà chị tôi! Cô thì tính là gì trong gia đình này mà quản rộng thế hả?!”
Thật là đồ không biết xấu hổ, cô ta thực sự được xem như là kiệt xuất trong đó, Diệp Ngưng Dao không giận mà cười: “Thật ngại quá, hạt dưa này là chồng tôi bỏ tiền ra mua đấy, ngược lại tôi cảm thấy tò mò cô đến nhà chị gái cô thì đã mua cái gì cho bọn nhỏ thế hả?”
Trang Tú Xuân bất giác nhìn về phía Phó Viện, thấy tiểu cô nương đang mở đôi mắt to đen láy kia nhìn cô ta, trong lòng có chút chột dạ.
“Cô… Cô quan tâm tôi mua gì làm gì chứ? Sống tốt cho cuộc sống của riêng cô đi!”
“Hạt dưa này ăn có phải rất thơm không? Trả tiền đây!” Diệp Ngưng Dao vươn bàn tay nhỏ bé, lòng bàn tay đưa tay ra: “5 tệ!”
“Cái gì?! Sao cô không đi ăn cướp đi!” Trang Tú Xuân đằng đằng sát khí đứng lên từ trên ghế, khiến cho Phó Viện và Phó Niên phải hoảng sợ.
Chu Đại Hoa thấy thế thì lập tức đi ra hòa giải, đứa con gái phế vật này của bà chính là đứa đầu óc không linh hoạt, nếu như thật sự chọc giận vợ của Phó Thập Đông, vậy thì về sau sao bọn họ có thể vào cửa của nhà họ Phó được nữa.