Chưa đầy một phút, cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Phó Thập Đông rút tay lại, xấu hổ sờ sờ mũi, biết vừa rồi bản thân đã đi quá xa.
Thật sự là lúc ấy anh không kiềm chế được…
Anh nhẹ nhàng đi xuống từ trên giường, anh đi tắm lại giúp vợ lau người, thu dọn xong mọi thứ trong nhà, anh miễn cưỡng cầm liềm đi ra ruộng lúa.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ say mới tỉnh lại, quần áo trên người cô đã bị người đàn ông thay bằng bộ đồ ngủ vải mềm mại.
Nhìn quanh bốn phía, cô định ngồi dậy, nhưng cơn đau ở thắt lưng buộc cô phải nằm lại trên giường đất một lần nữa.
Trong đầu đột nhiên hiện lên từng hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, thầm mắng Phó Thập Đông chính là đồ lưu manh!
Cô trông như thế này nên hôm nay cô không định ra ngoài.
Nghĩ đến việc một ngày không kiếm được một xu, trong lòng cô đã mắng người đàn ông đó ngàn lần.
Đồng thời, có chút muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, hóa ra tạo ra đứa bé lại phải khổ như vậy!
Lúc này, Phó Thập Đông đột nhiên hắt hơi một cái, đang cắt lúa mì thì dừng lại một chút, không biết nghĩ tới cái gì, trên miệng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười…
Mọi người trong cánh đồng đều đang khom lưng để cắt lúa mì, không ai phát hiện ra sự khác thường của anh ngày hôm nay.
Kể từ khi Mạnh Nghênh Võ bị bắt đi, vị trí đội trưởng đội sản xuất đã bị bỏ trống.
Hiện tại đang là mùa thu hoạch vụ thu, tuy rằng trong đội tạm thời không có người chủ trì công việc, nhưng mà liên quan đến khẩu phần ăn nửa năm sau, cho nên lúc làm việc mọi người đều tương đối có ý thức.
Nhà họ Mạnh không có Mạnh Nghênh Võ nên gần đây tương đối trầm lắng.
Phan Quế Phân cuối cùng đã nhận ra sự thật và không còn nhờ em trai mình giúp đỡ nữa.
Bây giờ chỉ có hai người đàn ông trong gia đình, một người là cha của Mạnh Nghênh Võ, Mạnh Nghênh Hải đã bị thương ở chân hai năm trước và hầu như không thể đi lại chứ đừng nói đến làm việc.
Người còn lại là con trai của Mạnh Nghênh Võ, Mạnh Tiểu Vĩ, kể từ sau khi vụ của cha cậu bé xảy ra, cậu bé càng không muốn về nhà, đặc biệt là trong mấy ngày qua vào vụ thu hoạch thì càng không thấy bóng người.
Nhưng nếu không thu hoạch thì sẽ không có tiền, nghĩ đến khẩu phần ăn cho sáu tháng cuối năm, Phan Quế Phân chỉ có thể đến cầu cứu con gái nhỏ của mình.
Mạnh Nghênh Oánh hiểu rõ lý do bà ấy tới, trong lòng lập tức trợn trắng mắt, nhà họ Mạnh sa sút đối với cô ta càng không có giá trị, lại càng chướng mắt, cô ta không cần tiếp tục giả bộ.
“Mẹ, con là người đã có gia đình như bát nước hất ra ngoài, mẹ nhờ con giúp nhà họ Mạnh làm vụ thu hoạch, con sợ Giang Hoài sẽ có ý kiến với con.”
Trước khi đến đây, Phan Quế Phân đã có một kế hoạch rất toàn diện, đoán rằng cô ta có thể nói như vậy, vì vậy bà ấy mím môi và nói nhỏ: “Mẹ sẽ nói với Giang Hoài, đứa trẻ đó là một người tốt, nó không thể trơ mắt nhìn gia đình này chết đói được đúng không?”
“Mẹ tìm anh ấy làm cái gì? Có thời gian sao mẹ không tìm đứa cháu trai quý giá của mẹ đi làm đi!” Bảo cô xuống ruộng làm cho bọn họ, nghĩ thật là hay!
Cũng lười biện hộ, Mạnh Nghênh Oánh ngước mắt lên, tức giận nói: “Con sẽ không làm công việc đồng áng của nhà họ Mạnh, mẹ mau từ bỏ ý nghĩ đó đi.”
Phan Quế Phân không ngờ cô ta lại có phản ứng như vậy, cô gái nào sau khi kết hôn lại không giúp nhà mẹ đẻ? Điều này thực sự quá vô tâm.
“Sao con có thể ăn nói như vậy? Trước khi xảy ra tai nạn, anh trai con tốt với con như thế nào? Gia đình cũng không bắt con làm việc nặng nhọc. Con không thể giúp gia đình vượt qua khó khăn hay sao?”
Nói thật, cô ta vốn là một cô gái được cưng chiều mà lớn lên, mà giờ lại quay mặt đi không nhận ai, cô ta chẳng phải là con sói mắt trắng hay sao?