Phó Thập Đông giúp cô thắt lại chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, ước có thể bay về nhà ngay lập tức.
May mắn thay, có rất nhiều người đến thăm người thân và bạn bè trong dịp Tết Nguyên Đán, xe bò đến làng Đại Oa đã được thêm vào, khi bọn họ xuống tàu, bọn họ tình cờ gặp một chiếc xe đang quay về làng.
Hiện tại Diệp Ngưng Dao mang thai, mọi người trong thôn đều biết. Thấy đôi vợ chồng trẻ quay lại, người trong xe bò nhường chỗ cho Diệp Ngưng Dao.
Sợ trên đường sẽ quá xóc nảy, Phó Thập Đông đặt hành lý dưới mông cô, anh ngồi bên cạnh cô và cẩn thận ôm cô vào lòng.
Hành động của anh khiến mọi người ghen tị với sự may mắn của Diệp Ngưng Dao có ánh mắt tốt, vì vậy có người nhắc đến chuyện trong thôn: “Hai người mới quay lại nên không biết phải không? Con gái nhà họ Mạnh đã ly hôn với thanh niên trí thức Giang…. Chậc chậc chậc, cũng không biết tại sao?”
Diệp Ngưng Dao ngước mắt lên, khá bất ngờ trước tin tức này, cô vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ly hôn, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy.
Đến cuối cùng lý do là gì? Nam nữ chính ly hôn, cốt truyện của bộ truyện này xem như hoàn toàn phá hỏng rồi đúng không?
Tuy tò mò muốn chết, nhưng cô không tham gia cuộc nói chuyện này, quan hệ giữa cô và hai người đó quá nhạy cảm, cô không muốn vô cớ gây náo loạn.
Phó Thập Đông khó nhận ra mà cau mày, nhưng không nói gì.
Thấy cả hai người đều không có hứng thú với chủ đề này, những người trên xe bò dời ánh mắt bát quái và ngừng nói chuyện.
Chạy hai tiếng đồng hồ mới tới nơi, ba mẹ con nhà họ Phó đã đợi ở nhà từ lâu, thấy bọn họ đã trở về, Phó Viện kích động chạy ra khỏi nhà, cách Diệp Ngưng Dao nửa thước thì đột ngột dừng lại, nói: “Thím à, cháu nhớ thím muốn chết!”
Thấy cô bé dừng lại giữa chừng, Diệp Ngưng Dao khó hiểu, vì vậy liền trêu đùa hỏi: “Nhớ thím hả, sao cháu không tới đây?”
“Không được, cháu sợ đụng phải em gái.” Phó Viện nhìn chằm chằm chỗ bụng phình ra của cô, muốn đi sờ, nhưng cô bé chỉ nghĩ đến thôi, không dám sờ.
Diệp Ngưng Dao nghe cô bé nói thì khẽ cười một tiếng: “Không có việc gì, lại đây cho thím ôm cháu một cái nào.”
Phó Viện quay đầu nhìn về phía Trang Tú Chi, thấy mẹ cô bé gật đầu thì mới dám chạy lại.
Trang Tú Chi mỉm cười đi tới giúp xách hành lý, bảo Phó Thập Đông đưa vợ vào phòng giữ ấm, sau đó đi nấu sủi cảo cho bọn họ.
Ngồi ở giữa hai cái gia hỏa, Diệp Ngưng Dao cảm giác được dưới thân nóng lên, ngồi ở giữa cái giường sưởi, cảm nhận được nhiệt độ dưới thân, cả người vô cùng thoải mái.
Phó Thập Đông đặt bát đũa lên bàn trên giường đất, thấy cô híp mắt như mèo con lười biếng, không nhịn được mà vươn tay ra xoa xoa tóc cô, cười nói: “Mau ăn cơm đi.”
Trên bàn ăn mấy người trò chuyện rôm rả, khó tránh khỏi nhắc tới những sự kiện gần đây trong thôn, ví dụ như tin đồn bát quái về việc hai người nhà họ Mạnh và nhà họ Giang ly hôn.
Vừa rồi khi ở ngoài Diệp Ngưng Dao không có hỏi, hiện tại ở nhà cô cũng không có nhiều đề phòng như vậy, vì vậy tò mò hỏi: “Bọn họ tại sao nói ly hôn là liền ly hôn, vì cái gì vậy?”
“Chuyện này chị thực sự cũng không biết. Đã không gặp ai thanh niên trí thức Giang kể từ ngày anh ta ly hôn. Mạnh Nghênh Oánh thì mỗi ngày đều ở trong nhà, mọi người không có nơi nào để hỏi thăm.”
Bây giờ trong làng thì tin đồn như thế nào cũng có, mọi người ai cũng muốn biết lý do.
Phó Thập Đông lo lắng mím môi, cố ý chuyển chủ đề: “Chị dâu, ngày mai em sẽ đi lên huyện thành, chị có muốn mua gì không?”
“Ừ đúng rồi, hai đứa nhỏ không có sách bài tập, ngày mai em mua cho bọn nhỏ một ít.” Trang Tú Chi cũng không nghĩ nhiều, đề tài phía trước cứ như vậy mà bỏ qua.
Nhưng Diệp Ngưng Dao có thể nhìn ra sự ghen tuông của anh, chỉ thấy dáng vẻ ghen tuông của anh rất buồn cười.