Diệp Ngưng Dao cho tất cả hoa vào bình, trải phẳng ra, sau đó đổ rượu trắng mua từ huyện vào bình, xong xuôi mới đậy kín lại.
Trong trường hợp bình thường, sẽ mất ba mươi ngày để biến chúng thành rượu hoa đào.
Nhưng cây hoa đào này là do linh lực của cô nuôi dưỡng, so với những cây hoa đào bình thường thì hoa nở càng đẹp, hương thơm nồng đậm hơn, dược tính càng mạnh. Ngâm với rượu trắng bảy ngày có thể đạt được mùi vị và công hiệu như ngâm một tháng.
Tục ngữ có câu, ở trên trời một ngày bằng một năm dưới nhân gian, cho nên phải dùng ít nhất năm năm mới có thể nấu được rượu hoa đào ngon nhất.
Ở đây không thể so với trên trời, nguyên liệu thiếu thốn, điều kiện hạn hẹp, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản thô sơ nhất để nấu loại rượu hoa đào yêu thích của mình.
Sau khi đặt chiếc lọ nhỏ vào góc bếp, cô thay quần áo và bắt đầu đi đến thôn ủy để làm việc.
Tháng tư đã là mùa cày cấy của vụ xuân, công việc của Diệp Ngưng Dao không chỉ phụ trách kế toán mà còn quản lý nhà kho nhỏ trong thôn.
Trước cửa nhà kho có một cây đa lớn, ngày thường mọi người sau khi xong việc thường tụ tập dưới gốc cây đa để nói chuyện phiếm, không quan tâm những chuyện đó có đúng sự thật hay không, dù sao cũng chỉ nói vui vẻ ngoài miệng.
Đôi khi tin đồn vớ vẩn là một con dao vô hình có thể gi.ết ch.ết người khác, Diệp Ngưng Dao không thích những lời nhận xét vô trách nhiệm của bọn họ, vì vậy cô hiếm khi đến nhà kho bên này trừ khi cần thiết.
Chỉ là hôm nay có chút không bình thường, lúc cô đến lấy đồ trong nhà kho, chỉ có hai ba người ngồi dưới tàng cây, mọi người nhìn thấy cô lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Nhưng sự khinh miệt trong mắt bọn họ khiến người ta không thể bỏ qua.
Lúc này, mấy người phụ nữ đang cùng nhau ngồi ngoài đồng, tán gẫu về tin đồn mới nhất trong làng.
“Này! Mấy người đã nghe gì chưa? Thanh niên trí thức Diệp ở thôn chúng ta thực sự không biết xấu hổ! Lớn lên trông giống như hồ ly tinh, mấy người nên đề phòng tất cả những người đàn ông của mình!”
“Cô ấy làm sao? Tôi thấy cô gái đó khá tốt mà, vừa nói vừa cười trông rất hiền hòa.”
“Ôi dào, thời buổi nào rồi mà còn trông mặt bắt hình dong như thế, mọi người không biết đấy thôi, cô ấy từ thành phố đến thôn chúng ta là vì thanh niên trí thức Giang đấy.”
“Thanh niên trí thức Giang? Giang Hoài á? Đó không phải là đối tượng của hoa khôi thôn chúng ta hay sao?”
Ngày thường bọn họ thích nhất là nói chuyện về mấy người thanh niên trí thức, đặc biệt là chuyện yêu đương kiểu này, nghe xong mắt bọn họ sáng lên như đom đóm, cả đám đều trở nên thích thú.
“Đúng vậy, chính là anh ta. Tôi nghe nói rằng thanh niên trí thức Diệp và thanh niên trí thức Giang đã quen biết nhau trước đó. Con hồ ly tinh đó đến đây là để cướp người với hoa khôi của thôn chúng ta. Thật là không biết xấu hổ!”
Người nói chuyện này là góa phụ Triệu Tiểu Liên, hai mươi tuổi đầu xuất giá đã có tiếng là khắc chết chồng, nhưng vì gia đình nhà mẹ đẻ của cô ta ở trong làng rất kiên cường, cho nên cô ta đã ở góa nhiều năm và không tái hôn, ngày thường mọi người đối xử với cô ta cũng khá tốt.
“Nghe nói con gái nhà lão Mạnh sắp gả cho nam thanh niên trí thức đó? Tại sao lại còn xảy ra chuyện như vậy?”
“ Loại hồ ly tinh như vậy phải đuổi đi ra ngoài mới được!”
“ Đúng vậy! Thôn chúng ta không thể bỏ qua loại tai họa này!”
Mặc dù cả đám đều tràn ngập phẫn nộ muốn đòi lại công bằng cho người bị hại, nhưng không ai trong số bọn họ có thời gian để báo cáo chuyện này lại với trưởng thôn.
Lời đồn đãi thì nói chuyện cho vui mồm là được rồi.
Triệu Tiểu Liên thấy sự kích động của mình vẫn chưa đủ để lôi kéo đám đông, vì vậy cô ta liền chuyển mắt và bắt đầu nghĩ ra những ý tưởng khác.