Thời gian vội vàng trôi qua.
Khi tin tức về việc Phó Thập Đông nhận tổ quy tông lan truyền trong giới ở Bắc Kinh, nhiều người đã chú ý đến mọi hành động của anh.
Vào ngày này, cuối cùng thì Đông Chính Dương cũng không thể chịu đựng được tâm trạng nghẹn khuất của bản thân, quyết định đến khoa tài chính để gặp người đàn ông tên Phó Thập Đông một lúc.
Mặc dù tên của Phó Thập Đông trong sổ hộ khẩu vẫn chưa được thay đổi, nhưng trong nhà họ Đông, mỗi khi nhắc đến Phó Thập Đông thì mọi người sẽ theo suy nghĩ của ông cụ và nghĩ anh là Đông Chính Đình, vậy nên trong giới biết Đông Chính Đình là ai nhưng không ai biết Phó Thập Đông là ai.
Lần trước nhận tổ quy tông, Đông Chính Dương không có tâm trạng tốt nên không có đến, vì vậy anh ta không biết người mình tìm phiền phức chính là anh họ của mình.
Học sinh của Hoa Đại đến từ khắp mọi miền đất nước, kỳ nghỉ hè sắp bắt đầu, trong thời gian nghỉ ngơi mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc và quần áo, chuẩn bị về nhà nghỉ lễ.
Vừa bận học vừa kiếm tiền, mùa hè này Phó Thập Đông dự định đưa vợ đi dạo, ít nhất phải đi thăm hết các danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử quanh Bắc Kinh.
Vì lý do này, anh cũng đã mua hai bản đồ từ hiệu sách gần trường, một bản đồ cho Bắc Kinh và một bản đồ cho cả nước.
Vừa ra khỏi Hiệu sách Tân Hoa, anh định đạp xe đi đón vợ về bên kia ăn tối thì bị người ta cố tình tông vào chặn đường.
Đối phương là ba thanh niên, nhìn qua có vẻ cũng là sinh viên.
Người này vô cớ va vào xe, không lẽ là muốn ăn vạ?
Phó Thập Đông chăm chú nhìn vào mấy người này, đảm bảo rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ.
Đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đối phương chỉ là ba tên gầy gò, anh thật sự không coi trọng bọn họ.
Khi Phó Thập Đông không cười trông rất lạnh lùng, anh trông giống như một người đàn ông không dễ chọc, hai người đi theo Đông Chính Dương trong vô thức lùi lại một bước, không nhịn được mà có chút sợ hãi.
Thấy bọn họ đều nhát gan, Đông Chính Dương tức giận ưỡn ngực dùng hết sức nắm lấy tay lái xe đạp.
“Đừng nghĩ đến việc sẽ rời đi, vừa rồi anh đụng phải tôi.”
Bị ăn vạ giữa ban ngày ban mặt, Phó Thập Đông lạnh lùng mở miệng nói: “Tránh ra.”
Đông Chính Dương vốn tưởng rằng anh sẽ biết anh ta là ai, nhưng cuối cùng anh không những không biết mà còn khinh thường anh ta như vậy, là một người đàn ông kiêu ngạo và ngạo mạn, làm sao anh ta có thể chịu được sự coi thường này?
Đặc biệt là khi anh ta nghĩ đến người đàn ông này là chồng của Diệp Ngưng Dao, sự tức giận của anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Anh đụng vào người cũng hợp lý sao? Tôi không cho anh đi thì làm sao?” Đông Chính Dương nói như vậy là thật lòng muốn chọc giận đối phương, nếu người đàn ông trước mặt dám đánh người, anh ta sẽ đi báo cáo với trường học ngay lập tức!
Loại rùa đất quê mùa không có lai lịch này, đến lúc đó anh nhất định sẽ bị buộc thôi học!
Đáng tiếc, Phó Thập Đông chỉ cười lạnh một tiếng chứ không hề sa lưới, thấy Đông Chính Dương vẫn nắm chặt tay lái không buông, anh dùng sức chỉ vào ngón tay giữa của đối phương khiến lòng bàn tay của anh ta phải co lại, bị tách ra khỏi tay lái do bị đau.
Lúc này, Đông Chính Dương đau đớn đến nhếch miệng, anh ta chỉ có thể hét vào mặt hai người phía sau: “Còn đứng đó làm gì? Nhanh lại đây!”
Khi cả hai vừa nghe thấy như vậy, bọn họ lập tức nhận ra anh ta bảo bọn họ tiến lên hỗ trợ.
Ba đấu một, chạm vào là nổ ngay.
Trong mắt người ngoài, Phó Thập Đông sẽ là người bị bắt nạt. Lúc này, một người bác gái đeo băng tay màu đỏ, sắc mặt nghiêm túc đi tới, mở miệng nghiêm khắc khiển trách đám người Đông Chính Dương: “Mấy người đứng đây làm gì? Đây là cửa hiệu sách Tân Hoa, mấy người không được phép đánh nhau!”
“Chúng tôi không có đánh nhau, anh ta đụng phải chúng tôi, tôi chỉ là muốn nói chuyện cùng với anh ta.”