Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một quân nhân, kỹ năng quan sát của Diệp Ngưng Viễn rất nhạy bén, anh ấy khẽ cau mày: “Cậu có điều gì đang giấu tôi phải không?”

“Những chuyện khác để Dao Dao tự mình nói cho anh biết.” Nghĩ đến bây giờ Diệp Ngưng Dao chỉ coi mình như người xa lạ, trong lòng Giang Hoài giống như bị cái gì đó đâm vào.

Chỉ cần không phải đối mặt với một số chuyện tình cảm, hắn ta sẽ tiếp tục giả câm giả điếc, lừa dối người khác và lừa dối chính bản thân mình.

Thấy không hỏi được hắn ta cái gì, chút kiên nhẫn của Diệp Ngưng Viễn dần dần biến mất: “Hai câu hỏi cuối cùng, Dao Dao về nông thôn có phải vì cậu muốn chia tay không? Hay em ấy đã biết cậu thay lòng đổi dạ trước khi em ấy về nông thôn?”

Cái gì phải đến, nó vẫn sẽ đến…

Lần này Giang Hoài trả lời khá là sảng khoái, ngón tay hơi co quắp thả lỏng rồi lại siết chặt: “Tôi đã viết cho cô ấy một lá thư chia tay, nhưng không nói rõ lý do.”

“Giang Hoài, cậu chính là đồ khốn nạn!” Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, Diệp Ngưng Viễn cắn chặt răng, trong mắt lạnh như băng.

Cô em gái lớn lên trong gia đình được đối xử như công chúa khi đến vùng quê lại phải khổ sở vì người đàn ông vô dụng này.

Lúc trước anh ấy thật sự đánh giá sai hắn ta rồi!

“Chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sau này nếu cảm thấy có lỗi, là lỗi của cậu!”

“Rất xin lỗi.”

Ngoài ba từ này, hắn ta cũng không biết giải thích gì khác.

Diệp Ngưng Viễn chán ghét nhìn về phía hắn ta, tình bạn trước đó đã bị cắt đứt vào lúc này.

“Từ nay về sau, cậu không có chút liên quan gì đến nhà họ Diệp của chúng tôi, nếu còn chút liêm sỉ thì đừng liên lạc với cha mẹ tôi nữa. Còn có cởi thắt lưng và giày da trên người cậu ra, đây là cha mẹ tôi đưa cho cậu phải không? Mang nó vào ngày kết hôn, tôi nhìn thấy thật là chướng mắt!”

Mười phút sau, Mạnh Nghênh Oánh vốn đang mong đợi hắn ta quay lại, thấy Diệp Ngưng Viễn không ở sau lưng hắn ta, cô ta trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi, giả vờ tùy ý hỏi: “Sao chỉ có một mình anh trở lại? Bạn anh đâu rồi?”

Sau đó cô ta mới nhận ra rằng người đàn ông đó đang đi chân trần và trông rất xấu hổ khi đặt tay lên eo quần: “Chuyện gì vậy? Thắt lưng và giày đâu rồi?”

“Tiếp tục hôn lễ.” Nhìn quan khách xì xào bàn tán và cô dâu bên cạnh, Giang Hoài lãnh đạm nhìn tất cả những thứ này, hắn cảm thấy mất mát…

Thôn Đại Oa cũng chỉ có mấy con đường làng như vậy, Diệp Ngưng Viễn không cần hỏi nhiều, rất dễ dàng tìm được văn phòng ủy ban thôn.

Chiếc thắt lưng và đôi giày da xui xẻo đó được anh ấy tùy tiện tặng cho người qua đường.

Lúc này, Diệp Ngưng Dao đang ở trong phòng làm việc tính sổ sách, nghe thấy có người gõ cửa, cô ngước mắt lên, ngẩn ra một lát.

Một người quân nhân đứng ngoài cánh cửa rộng mở, khuôn mặt quen thuộc, chắc hẳn là mà người mà cô quen.

Thấy cô lẳng lặng đứng ở nơi đó sững sờ không nói lời nào, Diệp Ngưng Viễn chỉ cảm thấy đã lâu không gặp, đối phương quá mức kinh ngạc.

“Em nhìn thấy anh nên quá choáng váng hay sao?” Trên môi anh ấy nở một nụ cười, anh ấy sải bước tới, tự nhiên xoa xoa mái tóc của cô.

Rất nhanh từ trong ký ức của nguyên thân tìm được tin tức về người này, Diệp Ngưng Dao tránh đi đụng chạm của anh ấy, từ bên cạnh lấy ra một cái ghế đẩu, khẽ cười nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Lưu Vĩnh Xuân đến huyện họp, trong văn phòng chỉ có một mình cô, Diệp Ngưng Viễn đặt túi hành lý dưới chân, ngồi thẳng người nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt này làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy khiếp sợ, trong lòng không ngừng tự hỏi không biết bản thân có để lộ vấn đề gì không?

“Sao vậy? Sao anh lại nhìn em như vậy?” Cô lấy tay che mặt để che giấu cảm giác chột dạ.

“Chuyện của em và Giang Hoài anh đã biết, ngày mai anh sẽ đánh điện báo cho cha mẹ, bảo bọn họ tìm cơ hội đưa em về thành phố.” Em gái anh ấy từ nhỏ đã không có chủ kiến, Diệp Ngưng Viễn đã có thói quen ra quyết định thay cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK