Nghĩ tới đây, Mạc Tiểu Thanh bực bội gãi gãi mái tóc ngắn của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì nhà họ Mạnh cũng bị sét đánh.”
“Để tôi giúp cô chuyển đồ đi, mấy thứ này một mình cô chuyển không được.”
“Được, giúp tôi lấy con thỏ cùng túi hành lý này, tôi tới ôm đệm chăn.” Diệp Ngưng Dao cũng không khách khí, đưa túi hành lý trong tay mình cho cô ấy, sau đó cúi người bắt đầu thu dọn đệm chăn.
Không đến mười phút, hai người thu dọn đồ đạc, mang theo hành lý, Diệp Ngưng Dao không chút do dự rời khỏi khu thanh niên trí thức.
Vốn dĩ còn muốn hù dọa cái cô Lưu Mỹ Ngọc kia một chút, nhưng mà đến trước khi rời đi, cô ta cũng chưa dám xuất hiện trước mặt bọn họ.
Phía đông của thôn vốn không có nhiều dân cư, đại đội sắp xếp cho cô một ngôi nhà nhỏ bằng đất ở cạnh nhà Phó Thập Đông.
Ở trong sách, mặc dù nguyên chủ ban đầu cũng được bố trí ở cuối thôn phía Đông, nhưng cô lại không phải hàng xóm của Phó Thập Đông.
Nghĩ đến việc sớm trở thành hàng xóm của người đàn ông kia, trong lòng Diệp Ngưng Dao không khỏi kích động, tương lai còn dài, cô ở gần anh như vậy, chuyện nảy sinh tình cảm với anh hẳn là không xa nữa?
“Nơi này cũng thảm thật đấy? Mạnh Nghênh Võ đúng là độc ác!” Mạc Tiểu Thanh nhìn căn nhà đất nhỏ trước mắt, trong lòng phát lạnh, đây mà là nơi ở của người sao? Còn không bằng chuồng lợn trong thôn.
Căn nhà đất không lớn, mái đã mục, trong viện ngoại trừ một gốc cây khô, còn có đá vụn, thậm chí cổng sân cũng là loại có thể đổ xuống trong nháy mắt.
Vừa nhìn là biết không có ai sống ở đây trong một thời gian dài.
Diệp Ngưng Dao nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh.
Thấy cô không nhúc nhích, Mạc Tiểu Thanh mắng cô: “Cô bị dọa đến choáng váng rồi à? Đi! Tôi mang cô đi tìm Mạnh Nghênh Võ nói rõ lí lẽ đi!
“Ở đây rất tốt, tôi rất hài lòng.” Dù sao nơi ở tốt hay xấu đều được, chỉ cần cô có thể sống bên cạnh Phó Thập Đông, mọi thứ đều không thành vấn đề.
“Tôi cảm thấy cô ngốc thật đấy.” Mạc Tiểu Thanh hoài nghi nhìn cô, thật lâu sau mới đưa ra kết luận này.
“Không phải cô còn rất nhiều việc phải làm sao?” Diệp Ngưng Dao cũng không để bụng chuyện này, mà là cầm lấy đồ vật trong tay cô ấy, thúc giục: “Mau quay về đi, chờ tôi dọn dẹp sạch sẽ hôm khác tôi mời cô tới ăn cơm.”
“Vậy được rồi, nếu cần hỗ trợ gì nhất định phải tìm tôi.” Nhìn căn nhà đổ nát, trong lòng Mạc Tiểu Thanh lại nguyền rủa Mạnh Nghênh Võ.
“Được được, cảm ơn cô trước nhé.”
Sau khi đưa người đi, Diệp Ngưng Dao đem tất cả hành lý chuyển vào trong gian nhà nhỏ bằng đất, trong nhà chỉ có một cái giường sưởi nhỏ, ngoài ra không có gì khác.
Cô tìm thấy hai quả trứng luộc, khóe miệng chợt gợi lên một nụ cười giảo hoạt. Cô cầm chúng đi qua nhà hàng xóm.
“Cộc cộc cộc”, vài tiếng đập cửa đánh thức Phó Thập Đông khỏi giấc ngủ.
Anh ngáp một cái, dùng lòng bàn tay xoa mặt thật mạnh hai lần để giải tỏa đầu óc hỗn loạn, chộp lấy một mảnh quần áo mặc vào người rồi mở cửa.
Khi cửa viện mở ra, Diệp Ngưng Dao nhìn cơ bụng tám múi trần trụi của người đàn ông, vô thức nuốt nước bọt, “Xin lỗi, có phải tôi đã quấy rầy giấc ngủ của anh không?”
Đôi mắt ngái ngủ của Phó Thập Đông dần dần tập trung lại, đến khi nhìn rõ người đến là ai, anh nháy mắt liền tỉnh táo lại. Cơn gió lạnh đầu xuân thổi qua ngực anh, Phó Thập Đông hoảng hốt cài cúc áo lại.
“Cô đến tìm tôi làm gì?” Bởi vì say khướt, giọng nói của anh có chút khàn khàn, dáng vẻ lười biếng không hiểu sao lại tăng thêm một phần gợi cảm.
Sống ba nghìn năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông xốc xếch như vậy. Diệp Ngưng Dao đỏ bừng mặt, nín thở nói: “Cái này cho anh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là hàng xóm của anh.”
Cô đem hai quả trứng gà nhét vào trong tay anh, trong lòng thầm niệm thanh tâm chú rồi vội rút tay về.