Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại trừ phải cày bừa mùa vụ ra, gần đây xã đang tổ chức cho xã viên sửa chữa cầu, làm đường, chỉ cần lao động nửa ngày là có 7 điểm. Sau khi làm việc đồng áng xong, nam nữ già trẻ trong thôn đều tranh nhau đi sửa cầu, chỉ vì sau khi thu hoạch mùa thu có thể có thêm lương thực.

So với mọi người mặt mày hớn hở, Diệp Ngưng Dao mấy ngày nay đều nhíu chặt mày, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, qua vài ngày nữa nơi này sẽ có một trận mưa to hiếm thấy, đến lúc đó cầu sẽ sụp đổ, thôn dân sẽ bởi vậy mà bị thương ở mức độ khác nhau, có điều bọn họ đều không có gì đáng ngại, chỉ có Lâm Tử An sẽ bởi vì vậy mà ngoài ý muốn phải bỏ mạng.

Cô chỉ là một kế toán nho nhỏ, không có bản lĩnh ngăn cản xã xây cầu mở đường.

Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có thể tận lực nhắc nhở Lâm Tử An không được đi sửa cầu, lần trước anh ta ở trước mặt mọi người coi như là giúp đỡ cô, Diệp Ngưng Dao là người biết tri ân báo đáp, lần này coi như trả ơn lại cho anh ta.

Đợi đến khi chạng vạng tan tầm, cô không trực tiếp về nhà mà rẽ một vòng đến ký túc xã của thanh niên tri thức.

Trong viện, mọi người đang rửa mặt, nấu cơm, mỗi người đều bận rộn, thấy Diệp Ngưng Dao tới, có người nhìn thấy và gọi Mạc Tiểu Thanh.

“Tiểu Thanh! Ngưng Dao tới tìm cô!”

“Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi mà tới đây thế?” Tiền Linh cười tủm tỉm tiến lại gần, thái độ đối với Diệp Ngưng Dao giống như bạn tri kỷ.

“Gần đây tôi lại nghiên cứu ra một loại túi hương đuổi côn trùng, mang tới đưa cho các cô, như vậy bình thường khi ngủ và làm việc cũng sẽ không bị muỗi đốt.”

Giống như nông thôn của họ ở khắp mọi nơi đều có kiến, rết, bọ chét, thỉnh thoảng sẽ làm cho họ một túi, có túi hương này có thể giải quyết vấn đề rất lớn.

Diệp Ngưng Dao có pháp khí hộ thể, muỗi chỉ biết e ngại cô mà không dám đến gần, cô nghĩ đến làm việc này là bởi vì Phó Viện và Phó Niên rất hay bị cắn, làn da vốn trắng nõn bị cắn đều thâm đen, nhìn càng đau lòng hơn.

Nghe nói lại có thứ tốt, trong con ngươi Tiền Linh đều là sự vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt thần bí nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể xem một chút được không?”

Trong tiềm thức của cô ấy cho rằng, Diệp Ngưng Dao làm ra thứ gì thì thứ đó tuyệt đối không phải là đồ vật tầm thường!

“Đương nhiên có thể nha, cái này cho cô.”

Dáng vẻ của túi hương rất đặc biệt, là một đóa hoa năm cánh màu sắc, Diệp Ngưng Dao lấy từ trong túi xách ra một cái, mùi hoa trong trẻo theo gió nhẹ xông vào mũi, Tiền Linh nhịn không được mà cong mũi, chỉ cảm thấy mùi vị này làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái, đặc biệt dễ ngửi.

Cô vội vàng nhận lấy túi hương và nói cảm ơn.

“Các cô đang làm gì thế? Có đồ gì tốt à?” Mạc Tiểu Thanh cũng ngửi thấy mùi hương trong không khí, cô ta nhìn về phía túi hương kia vừa định cầm tới xem một chút, đã bị Tiền Linh linh hoạt né tránh: “Chỗ Ngưng Dao còn đó, cô cướp của tôi làm gì?”

“Tôi chỉ là nhìn một chút thôi mà, sao cô lại nhỏ nhen vậy hả?”

“Tôi sẽ không cho cô đâu, khỏi phải xem.” Tiền Linh đem túi hương bảo bối bình thường bảo vệ vào trong ngực, không hề động đậy.

“Các cô đều có phần, đây là cho cô.” Diệp Ngưng Dao lại lấy từ trong túi ra một cái nhét vào trong tay Mạc Tiểu Thanh, sau đó làm bộ lơ đãng nói: “Vừa lúc tôi có việc tìm cô, cô theo tôi một chút đi.”

“Hả? Có chuyện gì thế?” Mạc Tiểu Thanh giơ túi hương lên đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, đối phương nói cái gì căn bản không chú ý nghe.

Hai người đi tới dưới tàng cây hòe lớn ngoài ký túc xá của thanh niên tri thức, thấy bộ dạng chú tâm của cô, Diệp Ngưng Dao đưa tay cầm túi hương kia lên cảnh cáo: “Nếu cô không nghe tôi nói, tôi sẽ lấy lại túi hương này đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK