“Chị Diệp, hình như chú của em tức giận thì phải?” Lúc này Phó Viện mới ý thức được tâm tình của Phó Thập Đông có chút không đúng, “Đôi giày này em không muốn nữa, chị mang về đi ạ.”
“Không có việc gì, em cứ yên tâm mang nó đi, chị và chú của em có chuyện khác muốn nói.” Diệp Ngưng Dao vỗ bả vai Phó Viện để trấn an, cảm thấy đau lòng cho sự trưởng thành sớm của cô bé.
Năm phút sau, hai người đứng dưới gốc cây đại thụ ngoài cửa, Phó Thập Đông từ trong túi móc ra một tờ năm đồng đưa cho cô, nói: “Đây là tiền mua giày và sách cùng bút màu.”
Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tiền mà anh đưa, có chút tức giận, “Anh nhất định phải cùng tôi một hai tính toán rõ ràng như vậy hay sao? Hơn nữa, những thứ kia không phải mua cho anh, tiền này tôi không cần, anh cất lại đi.”
Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Phó Thập Đông vẫn kiên quyết nhét tiền trực tiếp vào tay cô, “Những thứ quá đắt tiền chúng tôi không thể lấy, còn có, sau này … tốt hơn là cô không nên đến nhà của chúng tôi nữa, để tránh những tin đồn linh tinh.”
“Ý anh là gì?” Diệp Ngưng Dao nắm chặt tiền, yên lặng nhìn Phó Thập Đông, giống như muốn mở lồng ngực của anh ra xem trái tim của người đàn ông này có phải làm bằng đá hay không.
“Gia đình chúng tôi rất nghèo, hiển nhiên là chúng tôi không cùng thế giới với cô, tôi hy vọng cô không đối xử với mấy đứa nhỏ quá tốt.” Ngữ khí của Phó Thập Đông dừng lại một chút, sắc mặt phức tạp đối diện với ánh mắt của cô, “Vì vậy, nếu cần thiết, mọi người tốt nhất đừng gặp lại nữa…”
Diệp Ngưng Dao rất tức giận với những lời này, “Phó Thập Đông, anh là một kẻ hèn nhát!”
Cô thà đầu thai hàng ngàn lần trong cuốn sách này chứ không thể nói chuyện với người đàn ông này một lần nữa!
Phó Thập Đông quay đầu đi, không dám nhìn lại.
Anh không quay đầu lại cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân “lạch cạch” xa dần. Cho dù xung quanh có một mảnh đất trống màu vàng cũng không thể che giấu được sự ưu tú của cô.
Phó Thập Đông nhìn tấm lưng cong cong của Diệp Ngưng Dao và cố gắng kìm nén ý muốn giữ cô lại.
Một cô gái xinh đẹp như vậy không bao giờ có thể thuộc về anh.
Giữa bọn họ đã được định sẵn là có duyên nhưng không phận, đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai rồi…
Thời gian như cát lún, trong nháy mắt đã đến thanh minh.
Gió nhẹ hiu hiu, tháng tư là mùa hoa đào nở rộ.
Cây hoa đào trong sân của Diệp Ngưng Dao từ lâu đã được phục hồi sức sống trước đây nhờ được linh lực tưới mát.
Cây cối đầy hoa đào, từng đóa hoa tỏa sáng rực rỡ, hương hoa ngào ngạt.
Nhìn từ xa như tô điểm thêm nhiều màu sắc cho khoảng sân nhỏ tiêu điều này trở nên tươi sáng hơn.
Sáng sớm, Diệp Ngưng Dao mang theo một cái giỏ trúc nhỏ, cẩn thận hái những đóa hoa đào trên cành..
Hoa đào có tác dụng tiêu thực, dưỡng khí và làm đẹp.
Những bông hoa vừa nở là thời điểm tốt nhất để hái chúng.
Diệp Ngưng Dao chậm rãi hái từng bông hoa xuống, loáng cái đã đầy cả một giỏ, lúc này cô mới nở nụ cười hài lòng.
Từ sân bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa “kẽo kẹt” một tiếng, Diệp Ngưng Dao chỉ làm bộ như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng ôm giỏ đi vào trong nhà, không thèm ngó nghiêng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của cô ở bên cạnh, Phó Thập Đông dừng bước chân lại, vung chiếc cuốc lên vai rồi vội vã ra đồng làm việc.