Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mẹ con không dám trì hoãn thêm phút giây nào nữa, lập tức thu dọn đồ đạc đi đến trạm y tế.

Trước khi ra khỏi cửa, Mạnh Nghênh Oánh còn không quên tìm một chiếc khăn lụa màu đỏ che mặt, chỉ sợ bị người khác nhận ra, cô ta sẽ trở thành trò cười của thôn Đại Oa.

Trưa hôm đó, Diệp Ngưng Dao mang sương được thu thập từ sáng sớm đổ vào trong hai vò rượu nhỏ, lần lượt cho Trang Tú Chi và Phó Niên uống.

Trộn một chút sương có linh lực và nước giếng bình thường trông không khác nhau là mấy cho họ uống.

Trang Tú Chi năm nay ba mươi lăm tuổi, nhưng thời gian không thể nào tàn phai nhan sắc của cô ấy, người ngoài nhìn vào thì chỉ nghĩ rằng cô chỉ khoảng hai mươi tám tuổi.

Diệp Ngưng Dao đặt vò rượu lên môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Chị dâu, uống chút nước đi ạ.”

Bình thường chuyện ăn cơm uống nước này đều là do Phó Viện làm, Trang Tú Chi nhìn chằm chằm cô vài giây mới há miệng.

Thấy Trang Tú Chi phối hợp như vậy, Diệp Ngưng Dao nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó cô lại cầm lấy một cái vò rượu khác đi tìm Phó Niên.

Đứa trẻ ngồi xổm ở góc sân viết và vẽ trên mặt đất với cành cây khô.

Diệp Ngưng Dao chậm rãi đi đến bên cạnh cậu bé rồi ngồi xổm xuống, sau đó thật cẩn thận giơ vò rượu lên, dùng một tay kia nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé ý bảo cậu bé uống hết.

Nhưng Phó Niên chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô, cũng không có ý định mở miệng.

“Đây là nước ngọt, rất ngon đấy.” Sợ làm cho thằng bé bị dọa sợ, Diệp Ngưng Dao chỉ giơ vò rượu lên, cũng không cứng rắn ép buộc thằng bé.

Sương này chỉ như là một ngòi nổ, không thể chỉ dựa vào nó để chữa bệnh được. Mỗi ngày còn cần phải uống cùng với hai viên thuốc do cô nghiên cứu chế tạo, cô mới có thể biết nó có hiệu quả hay không.

Phó Niên mím chặt môi, nhìn chằm chằm vò rượu nhưng vẫn không hề động đậy.

Hai người cứ như vậy giằng co nửa ngày, cuối cùng Diệp Ngưng Dao uy hiếp nói: “Nếu cháu không uống, thím sẽ mách chú của cháu cho mà xem?”

Ánh mắt đen láy của thiếu niên rốt cuộc cũng có chút dao động, cậu bé chậm rãi tiếp nhận vò rượu giơ lên cao uống một hơi cạn sạch.

Bộ dạng như đang uống rượu độc, có chút bi thương.

Cầm lấy rượu uống hết một hơi, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật gật đầu.

Xem ra buổi tối cho thằng bé uống thuốc đông y, vẫn là chưa muốn nói cho Phó Thập Đông biết để tránh dọa cho anh sợ hãi.

“Ngưng Dao, Ngưng Dao! Có chuyện lớn rồi!” Trong tay Mạc Tiểu Thanh cầm một phong thư, giống như một cơn lốc nhỏ vọt vào, lồng ng.ực phập phồng kịch liệt rất lâu mới thở đều trở lại.

Diệp Ngưng Dao đưa cho cô một cái ghế nhỏ, nhìn mái tóc ngắn lộn xộn kia chỉ cảm thấy buồn cười: “Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn cô gấp gáp như vậy kìa.”

“Cô đoán xem!” Mạc Tiểu Thanh đặt mông ngồi trên băng ghế nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, trên mặt tràn đầy vui sướng khó hiểu.

“Thư trong tay cô có phải là cho tôi không?” Thị lực của Diệp Ngưng Dao cực tốt, trên mặt viết bốn chữ lớn “Gửi cho Diệp Ngưng Dao”, cô thấy rất rõ ràng.

“Đúng đúng đúng! Cái này cho cô, chị họ tôi bảo tôi đưa nó cho cô đấy.” Mạc Tiểu Thanh cười, hai tay dâng thư lên cho cô: “Là do tôi quá cao hứng, lại quên mất chuyện này ấy chứ.”

Diệp Ngưng Dao nhận lấy phong thư, xé niêm phong rồi mở ra.

Sơ lược qua một chút, cô đọc hiểu được đại khái.

Qua một thời gian ngắn, Mạc Vãn Hà sẽ dẫn người đến huyện để mua Đào Hoa Hoàn, hy vọng cô nể mặt cô ta có thể gặp người kia một lần, để cho cuộc làm ăn này suôn sẻ hơn.

Đầu năm nay không cho phép đầu cơ trục lợi, không ai dám làm ăn với người lạ cả. Nhân phẩm của Mạc Vãn Hà thì cô rất tin tưởng, người cô ấy giới thiệu cho cô chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ đến không lâu sau nữa sẽ lại có một khoản tiền vào, Diệp Ngưng Dao liền mỉm cười, tâm tình theo đó mà cũng trở nên tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK