Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là một nữ thanh niên trí thức có quan hệ tốt với em, gia đình cô ấy cũng ở Bắc Kinh, anh nói không giúp em xem?”

Trong sách, Diệp Ngưng Viễn luôn đáp ứng những yêu cầu của nguyên thân, vì vậy cô mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Quả nhiên, Diệp Ngưng Viễn không có trực tiếp cự tuyệt cô, mà là hỏi lại: “Em vì cái gì mà giúp người ta trở về thành phố?”

“Trước đây em đã nhận được rất nhiều ân huệ từ cô ấy khi ở trong thôn. Cô ấy là một người đã phải chịu rất nhiều khổ sở, vài ngày trước cô ấy suýt chút nữa đã chết vì tự tử, vì vậy em muốn giúp cô ấy ly hôn và trở về thành phố.”

Vì làm cho giống thật, Diệp Ngưng Dao hung hăng véo đùi mình một cái làm cho hai mắt đẫm lệ, nhìn rất thương tâm.

Thấy vợ sắp khóc, Phó Thập Đông lập tức đặt ly rượu xuống, cúi người: “Em khóc làm gì? Em đang nói đến ai vậy?”

Sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, Diệp Ngưng Dao không còn cách nào khác, đành lén lút kéo cánh tay đang ôm eo cô ra rồi vặn nhẹ một cái.

Cảm thấy cánh tay hơi đau, Phó Thập Đông vô thức ngồi thẳng thân người dậy, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Diệp Ngưng Dao giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cố gắng biểu diễn: “Nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự chết đi, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, anh trai, anh hãy giúp em lần này đi.”

“Sao em không tự mình nói với cha mẹ?” Diệp Ngưng Viễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, nghi ngờ lời này có đáng tin hay không.

“Gia đình mình còn không biết chuyện của em và Thập Đông, vì vậy em không dám gọi điện về nhà.”

Nguyên thân đã không còn ở thế giới này, đối mặt cha mẹ của cô ấy, Diệp Ngưng Dao theo bản năng cảm thấy chột dạ.

Nếu có thể, cô tạm thời không muốn đối mặt với cha mẹ nhà họ Diệp, những người yêu thương con gái bọn họ như bảo bối.

Diệp Ngưng Viễn đánh giá những gì mà cô nói, cảm thấy đó là sự thật, cô dám âm thầm đưa ra quyết định về việc kết hôn mà không nói với gia đình, vì vậy cô chắc chắn không dám gọi điện về nhà.

“Chuyện này anh có thể giúp, nhưng em phải nghĩ cách nói rõ ràng chuyện này với cha mẹ, thẳng thắn thì được khoan hồng, anh không thể giúp em che giấu quá lâu.”

“Cảm ơn anh! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Diệp Ngưng Dao nâng bình lên và lại mỉm cười hì hì rót rượu cho anh ấy.

Nhìn thấy dáng vẻ thanh tú này, Phó Thập Đông cảm thấy ghen tị, mặc dù biết người đàn ông ngồi đối diện là anh trai của vợ mình, nhưng tại sao cô lại cười rạng rỡ như vậy?

Sự chú ý của Diệp Ngưng Dao vẫn đang tập trung vào trên người Diệp Ngưng Viễn, vì vậy cô không chú ý đến sự ghen tị của người bên cạnh mình.

Đêm đó, Diệp Ngưng Dao đang ngủ say, trong lúc mơ màng, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào má mình, vừa ấm vừa mềm.

Cô lập tức mở mắt ra, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Sao anh lại ở đây?”

Bởi vì mới ngủ dậy nên giọng có hơi khàn.

“Ừm, anh trai em ngủ rồi, anh muốn trở về ngủ cùng với em.” Hai tay Phó Thập Đông chống ở hai bên vai cô, phả hơi thở nặng nề vào mặt cô, trong hơi thở thoang thoảng có mùi rượu.

Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ anh mới biết rõ nhất.

Hai người đã mấy ngày không ngủ chung giường, Diệp Ngưng Dao cảm nhận được nội tiết tố nam trong cơ thể anh, nhịn không được khẽ quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Dưới ánh nến, Phó Thập Đông chậm rãi cúi đầu, môi mỏng lưu luyến trên chiếc cổ trắng ngần như thiên nga của người phụ nữ.

Diệp Ngưng Dao không khỏi v.uốt ve lưng anh, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp.

Hôn rồi hôn, hai người càng ngày càng cuồng nhiệt, muốn nhiều hơn nữa, vừa lúc tay người nào đó muốn đi xa hơn, ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói không thích hợp: “Phó Thập Đông, trong nhà còn nến không? Phòng bên kia nến đã cháy hết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK