Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ngưng Dao đóng cửa tủ lại đi mở rương ra, bên trong cơ hồ đều là quần áo của Phó Thập Đông, còn có hai bộ váy của cô, tìm nửa ngày nhịn không được liền nhỏ giọng nói: “Thật kỳ quái, đâu mất rồi?”

Cố ý không để ý đến quần áo bên người của chồng cô, vốn định lục lọi thêm hai cái nữa nếu như không có thì sẽ không tìm kiếm nữa.

Lúc này, tay cô sờ được một vật gì đó hơi cứng, tưởng là hộp cờ vua, khi cô cầm đồ vật từ trong một đống quần áo rút ra, phản ứng đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt.

Một cuốn sách nhỏ?

Phó Thập Đông bình thường cũng đọc sách sao?

Diệp Ngưng Dao theo bản năng mở ra một trang, khẽ nhíu mày.

Đợi cô lại lật xem mấy trang sau, bỗng nhiên giác ngộ, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng, sắc mặt ửng hồng, cả người đều nóng ran!

Phó Thập Đông là tên đại háo sắc! Tên thối lưu manh!

Hình ảnh gợi cảm vô cùng, lộ cả thân thể, cho dù Diệp Ngưng Dao có ngu ngốc đến đâu nhưng vẫn hiểu hai người trong sách là đang làm gì.

Nhớ lại cảnh động phòng hoa chúc đêm hôm đó, sắc mặt cô nhất thời đỏ lên, hận không thể tìm một khe hở để chui vào.

Thì ra động phòng không phải là nắm tay nhau ngủ…

Nghĩ đến mấy ngày nay, mỗi buổi tối cô đều nắm tay anh bình yên đi vào giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao sinh ra một loại xấu hổ muốn chết.

Bên kia, Phó Thập Đông cùng Phó Viện chờ rất lâu cũng không thấy cô trở về, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Giải quyết tốt cho hai đứa nhỏ, Phó Thập Đông cầm áo khoác vội vàng trở về nhà nhỏ của mình.

Trên bếp lửa không lớn, chăn bông được trùm kín, anh đi qua nhẹ nhàng kéo góc chăn ra, chỉ có thể nhìn thấy một cái ót đen nhánh: “Làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu à?”

“Không có, chỉ là em cảm thấy hơi mệt.” Diệp Ngưng Dao vùi đầu vào trong chăn, tạm thời không có cách nào nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Thấy cô không muốn nói chuyện, Phó Thập Đông trầm mặc trong chớp mắt, cởi giày chui vào chăn.

Chỉ là anh vừa muốn nằm xuống, cô gái nhỏ bên cạnh này giống như gặp phải ôn dịch, lập tức cả người lăn ra thật xa.

Động tác Phó Thập Đông chậm lại, mắt lộ ra mơ hồ.

“Thời tiết càng ngày càng nóng, chúng ta nên tách nhau ra một chút để ngủ ngon hơn.”

Thanh âm của cô có vẻ buồn bực, Phó Thập Đông nghe xong không lọt tai được chữ nào hết.

Lý do gượng ép như vậy không cách nào thuyết phục được anh, anh lại kéo chăn ra một lần nữa, ánh mắt sáng quắc: “Rốt cuộc là em bị làm sao vậy hả?”

Những hình ảnh kia còn hiện lên trong đầu cô rất nhiều lần, Diệp Ngưng Dao túm chặt góc chăn, chóp mũi là đều là hơi thở của anh càng ngày càng nồng đậm hơn, cổ họng cô kìm lòng không được khẽ động, cảm thấy mình như sắp bị vấy bẩn.

Thấy Phó Thập Đông không chịu buông tha, cô đành phải ngẩng đầu, trong con ngươi cô có chút tức giận: “Em không sao cả.”

Không biết là xấu hổ hay tức giận, sắc mặt cô đỏ bừng lên, nhìn qua làm cho người ta rất muốn hôn một phát.

Nhịn chút xúc động xuống, cẩn thận quan sát nửa ngày, nhìn ra cô thật sự không sao, Phó Thập Đông ôm cả người cô vào lòng: “Sợ nóng thì ngày mai anh sẽ đi mua chăn khác.”

Diệp Ngưng Dao: “…”

“Ngủ đi.” Phó Thập Đông lại một lần nữa chui vào chăn, tự nhiên kéo tay vợ đặt lên bụng mình rồi nhắm mắt ngủ.

Diệp Ngưng Dao nháy mắt có chút muốn nói lại thôi, cô nín thở không dám làm loạn, chỉ sợ anh không nhịn được mà nhào tới làm những chuyện xấu hổ kia với cô.

Hai người đều mang tâm sự nằm trên giường căng thẳng.

Phó Thập Đông nghiêng đầu, xuyên qua ánh trăng thấy cô nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.

Anh không hiểu, cô gái này vì sao đột nhiên lại sợ hãi anh cơ chứ?

Đêm nay nhất định lại mất ngủ rồi…

Thời gian vội vã trôi qua, thoáng cái đã là nửa tháng sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK