“Anh nghiêm túc sao?” Mạnh Nghênh Oánh khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn khổ sở như cũ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong đầu chợt lóe lên, Giang Hoài giật mình trong chớp mắt, chắc chắn gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta kết hôn đi.”
Diệp Ngưng Dao cùng Phó Thập Đông vừa mới đi tới cửa nhà, chỉ thấy Phó Viện giống như một cơn lốc nhỏ từ trong phòng chạy ra.
“Chú, chị Diệp hai người đã trở về rồi ạ?!” Cô bé đứng trước mặt hai người, hai tay đưa ra sau lưng, mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
“Viên Viên, tối qua em đã đi đâu vậy hả? Chú của em rất lo lắng cho em đấy.” Diệp Ngưng Dao thấy cô bé thật sự không có việc gì, một chút lo lắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Phó Viện cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, trầm mặc không nói.
Thấy cô bé không muốn nói, sự tức giận của Phó Thập Đông dần lắng xuống, nghiêng đầu ôn nhu nói với Diệp Ngưng Dao bên cạnh: “Em về thay quần áo trước đi, lát nữa anh đi tìm em nhé.”
“Được.” Trên người cô bây giờ cảm thấy thật sự khó chịu, chuyện của chú cháu bọn họ vẫn là để cho bọn họ tự mình giải quyết đi: “Có chuyện gì phải thật bình tĩnh nhé, anh đừng có xúc động đấy.”
“Ừm.”
Đợi Diệp Ngưng Dao rời đi, Phó Thập Đông nghiêm mặt hỏi Phó Viện: “Nói đi, tối hôm qua rốt cuộc cháu đã đi đâu?”
“Cháu và anh họ cùng đi xem phim…” Giọng Phó Viện càng nói càng nhỏ: “Kết quả là cháu đã gặp dì của cháu.”
“Cháu đi đến nhà họ Trang sao?” Anh nhíu mày, trong lòng đã có đáp án.
“Vâng ạ, chú, cháu sai rồi.”
“Nhớ kỹ, lần sau đi đâu nhất định phải nói với người nhà có biết chưa.” Về phần chuyện của nhà họ Trang, anh ta trầm mặc không hỏi nhiều.
Đi vào phòng, chị dâu Trang Tú Chi ngồi trên ghế đang ngơ ngác nhìn Phó Niên chơi đùa.
Phó Thập Đông nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt có chút phức tạp, Phó Viện lớn lên đã có năng lực phân biệt rõ thị phi, khát vọng tình thân với người của nhà họ Trang là không sai, sai là do nhà họ Trang sai!
Hiện giờ bọn họ lại muốn làm quen với Viên Viên, xem ra là có tâm tư khác…
Nghĩ đến chuyện xảy ra mấy năm trước, anh xoa xoa mi tâm đau đớn xoay người đi nấu cơm cho bọn họ.
Chuyện đầu tiên Diệp Ngưng Dao về đến nhà chính là đun nước tắm rửa!
Đầu năm nay điều kiện tắm rửa có hạn, cô chỉ có thể gội đầu trước, sau đó dùng khăn mặt dính nước nóng lau người.
Khi Phó Thập Đông đến tìm cô, cô vừa lau người và thay quần áo xong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân đỏ bừng, bộ dạng hồ ly như muốn câu hồn đoạt phách nam nhân, Phó Thập Đông đè nén sự rung động trong lòng, đặt chậu cơm trong tay lên bàn: “Mau ăn cơm đi. ”
Bởi vì là ở nhà, nút áo sơ mi Diệp Ngưng Dao cũng không cài nút trên cùng, dưới cổ thiên nga là xương quai xanh xinh đẹp, trắng đến chói mắt.
Anh cúi mặt xuống và giúp cô múc cơm.
Bọn họ mỗi người một chén cơm, trong lúc ăn cơm, Diệp Ngưng Dao cắn đầu đũa bỗng nhiên mở miệng nói: “Phỏng chừng ngày mai người trong thôn sẽ biết quan hệ của hai chúng ta, không bằng ngày mai chúng ta đi nhận giấy chứng nhận kết hôn đi.”
Đũa trong tay Phó Thập Đông dừng lại, bất đắc dĩ cười khẽ: “Những chuyện này hẳn là nên để anh chủ động nói ra mới đúng, sao em lại đem những gì anh muốn nói đều dành nói trước vậy hả.”
“Có không?” Diệp Ngưng Dao chớp chớp đôi mắt to ngập nước, biểu tình rất vô tội.
Về cách chung sống giữa nam và nữ, thông qua ký ức nguyên bản cô chỉ biết sơ sơ, xem ra kiến thức sau này còn phải học rất nhiều.
Bộ dạng nhỏ nhắn của cô đáng yêu muốn chết, trên mặt người đàn ông lộ ra một tia ôn nhu: “Sáng mai anh tới đón em.”
Đêm nay, hai người cách một bức tường cũng không hẹn mà cùng mất ngủ…
Sáng hôm sau, Phó Thập Đông ăn mặc rất trang trọng, quần đen, áo khoác xanh, giày cao su xanh, khó có được một bộ quần áo không có một miếng vá.
Anh cố tình mượn xe bò của làng và chờ đợi trước cửa.