Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi định thần lại, anh ta ấp úng nói: “Không sao, được lắng nghe nỗi khổ tâm của cô là vinh hạnh của tôi.”

Bốn mắt chạm nhau, giữa hai người tồn tại một sự ái muội, như những người từng trải, bọn họ biết rất rõ thông điệp bộc lộ trong ánh mắt của đối phương là gì…

Nửa tháng sau.

Trường tiểu học xã đón một nhóm giáo viên mới, trong đó có Mạnh Nghênh Oánh.

Sáng hôm nay, Phó Niên vừa vào lớp, vững vàng ngồi xuống, giáo viên chủ nhiệm liền dẫn Mạnh Nghênh Oánh đi vào.

Không giống như Phó Viện, trước đây, Phó Niên rất ít chú ý đến người và vật trong thôn, mặc dù cậu bé cảm thấy cô ta trông quen quen, nhưng cậu bé không biết người phụ nữ trước mặt có mối quan hệ gì với gia đình mình.

Nghe giáo viên toán mới giới thiệu trên sân khấu, Phó Niên chỉ liếc nhìn hai lần để nhớ lại dáng vẻ, sau đó cúi đầu bắt đầu làm bài toán.

Lớp này là lớp toán, niềm vui của Mạnh Nghênh Oánh không thể diễn tả bằng lời khi cuối cùng cô ta cũng tìm được một công việc dễ dàng cho mình.

Cô ta nhặt cuốn sổ trên bục lên và bắt đầu điểm danh, khi tên của Phó Niên được gọi, cô ta cảm thấy rất tồi tệ.

Nghĩ đến khuôn mặt của Diệp Ngưng Dao, cô ta liền hận đến ngứa răng.

“Ai là Phó Niên? Sao không ai nói ‘có mặt’ vậy hả?”

“Giáo viên, nó là người câm nên không nói được!” Thạch Siêu vươn cổ lớn tiếng la ó, theo sau đó là một tràng cười to.

Mặt Phó Niên vô cảm đứng dậy và giơ tay về phía Mạnh Nghênh Oánh.

Vào ngày đầu tiên nhậm chức, Mạnh Nghênh Oánh đã dẹp bỏ sự thù địch trong mắt mà vẫy tay bảo cậu bé ngồi xuống.

“Xin lỗi, Phó Niên, cô không biết em không nói được.”

Vẻ ngoài đáng yêu hòa ái của cô ta rất hấp dẫn, những đứa trẻ trong lớp đang cười và xì xào bên dưới.

Một số đứa trẻ đang thảo luận về Phó Niên, nhưng đa số những đứa trẻ là đang khen ngợi rằng giáo viên mới trông rất tốt.

Khi tan học đi về nhà, Phó Viện kéo tay anh trai, tò mò hỏi thăm: “Nghe nói lớp anh có giáo viên dạy toán mới, trông thế nào? Tính tình của cô ấy có tốt không?”

Bởi vì bọn họ học khác lớp, giáo viên toán của bọn họ không phải là cùng một người nên cô bé vẫn chưa biết người mới là Mạnh Nghênh Oánh.

Phó Niên nghe vậy chỉ gật đầu, thấy vẻ mặt của cậu bé không có gì thay đổi, Phó Viện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị quay về nói đúng sự thật với ba vị đại nhân trong nhà.

Mỗi ngày sau khi hoàn thành bài tập về nhà, Diệp Ngưng Dao sẽ gọi Phó Niên vào phòng một mình để giúp cậu bé luyện thanh.

Uống thuốc lâu như vậy cũng không có tác dụng gì, tuy rằng ngoài mặt cô rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Nếu đứa trẻ lặp lại số phận trong như trong sách thì phải làm như thế nào đây?

“Thử phát âm nào, a…” Diệp Ngưng Dao chỉ vào bính âm trong sách, cố gắng phát âm chuẩn và rõ ràng.

Thời điểm này trong ngày là khó có thể chịu đựng nhất, nhưng Phó Niên cũng không dám phản kháng, cau mày thật chặt cố gắng nói ra.

Sau khi cố gắng một lúc lâu, cậu bé vẫn không thể phát âm một âm tiết nào, bởi vì cậu bé quá lo lắng nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi mỏng.

“Yên tâm đi, yên tâm đi, cháu có thể làm được.” Diệp Ngưng Dao cố gắng làm dịu giọng nói, cô biết vào lúc này bản thân không nên quá gấp gáp.

Phó Niên ngước mắt lên nhìn xung quanh, nhưng lại do dự không nói nên lời.

Sau đó, cậu bé cầm ly nước trên bàn uống hai ngụm, nín thở và tiếp tục cố gắng phát âm.

Ngay khi Diệp Ngưng Dao nghĩ rằng hôm nay tất cả những nỗ lực trước đây của cô sẽ trở lại vô ích, từ “tạp” đột nhiên bật ra khỏi cổ họng của Phó Niên.

Dù giọng khàn khàn như vỡ giọng nhưng lại khiến cô vô cùng kích động.

Diệp Ngưng Dao đặt tay lên vai Phó Niên, hai mắt tỏa sáng nói: “Phó Niên, cháu thật tuyệt vời! Từ từ nói lại lần nữa!”

Bị thím nhìn chằm chằm như vậy, Phó Niên ngượng ngùng cúi đầu, hai tay khó chịu sờ khuy quần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK