Trong những năm tháng ảm đạm ở làng Đại Oa, cho dù Giang Hoài có thể thỉnh thoảng quan tâm đến tình cũ của mình, thì nguyên chủ cũng phải chịu hết tủi nhục và cuối cùng chết trong u uất.
Ngoài cửa, Giang Hoài đang uể oải dựa vào tường trong sân, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá mới tinh, mở giấy niêm phong lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Bởi vì trước đây hắn chưa bao giờ hút thuốc nên hơi đầu tiên hít quá mạnh, sau đó phải ho liên tục vài lần mới bình tĩnh lại được.
Khi làn khói mờ ảo dần dần bay lên, những cảnh đẹp một thời hiện ra trước mắt hắn như một bộ phim quay chậm, cho đến khi những chấm đỏ tươi cháy hết, hắn giẫm lên tàn thuốc rồi chậm rãi rời đi.
Trước vụ cày bừa mùa xuân, để thanh niên trí thức có thể yên tâm làm việc, đại đội đã đặc biệt bố trí hai chiếc xe bò đưa bọn họ lên huyện mua đồ, trong đó có một chiếc là mượn của làng bên.
Vốn nghĩ rằng người đánh xe bò chính là Phó Thập Đông, nhưng mãi đến khi xe bò chậm rãi đi về phía trước, Diệp Ngưng Dao cũng không thấy được thân ảnh của anh.
Mạc Tiểu Thanh khoác tay cô ngồi ở đuôi xe, quan sát từ đầu đến chân một lần, sợ cô sẽ phải chịu tủi hờn khi sống một mình trong căn nhà tồi tàn đó.
“Tôi không sao cả, sống ở đó cũng khá tốt.” Xung quanh đều có mấy người đang dỏng tai hóng chuyện, Diệp Ngưng Dao thực sự muốn kể cho cô ấy nghe chuyện Phó Thập Đông làm bánh bao cho mình, nhưng cô không có cơ hội để mở miệng nói ra.
Khi đến huyện thành, mọi người giải tán và tập hợp lại vào buổi chiều.
Diệp Ngưng Dao nhìn xung quanh, sau đó kể cho Mạc Tiểu Thanh nghe về việc Phó Thập Đông làm bánh bao hấp cho mình, cuối cùng cô còn hào phóng mời: “Tôi mời cô đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa, ăn bánh bao nhân thịt nhé!”
“Chậc chậc chậc, thời buổi này vẫn còn đàn ông đồng ý xuống bếp nấu cơm, đúng là hiếm có khó tìm, xem ra tôi thật sự đã nhặt được bảo vật rồi.”
Mạc Tiểu Thanh nhịn không được líu lưỡi, một tên du thủ dư thực như vậy có thể nấu thức ăn ngon ư? Cô ấy nghĩ có thể là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho nên Diệp Ngưng Dao mới nói hơi phóng đại chút.
“Ánh mắt của tôi vẫn luôn tốt như vậy đấy.” Diệp Ngưng Dao không chút khiêm tốn gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười, vui vẻ đi về phía cung tiêu xã.
Để dung nhập vào thế giới này, Diệp Ngưng Dao đã nhiều lần nghiên cứu lặp đi lặp lại ký ức của nguyên chủ, vì vậy cô biết rằng cung tiêu xã là nơi mua bán đồ vật ở thời đại này.
Chỉ là đồ bên trong quá là thô ráp, ví dụ như không có loại vải nào mềm mại cả.
Sờ lên chất lượng còn không bằng những quần áo mà nguyên chủ mang đến. Những thứ tiếp xúc với da phải được làm bằng chất liệu đặc biệt tốt mới được!
Vì vậy, cô gạt bỏ ý định mua vải về để may quần áo.
“Cô đã đi dạo một vòng rồi đấy, đã mua được gì chưa?” Mạc Tiểu Thanh mua cho mình một hộp dầu sò và hai cân bánh ngọt làm đồ ăn vặt, lát nữa hai người còn phải đi bưu điện nên không có nhiều thời gian.
“Chờ một chút, tôi xong ngay đây.” Lúc này, Diệp Ngưng Dao bị một đôi giày vải màu đen hấp dẫn, cô chỉ vào đôi giày, hỏi nhân viên bán hàng: “Giày này cỡ nhỏ nhất là bao nhiêu?”
“Cỡ nhỏ nhất là cỡ 35.”
“Cho tôi một đôi.” Diệp Ngưng Dao lấy tiền từ trong túi xách ra và đưa qua.