Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn đèn dầu không biết đã tắt từ lúc nào, một lúc sau, trong căn phòng tối om có tiếng thút thít khe khẽ vang lên.

Bởi vì đang ở thời điểm chia tay, mỗi hành động của anh luôn mang theo một chút tàn nhẫn, như thể chỉ có như vậy thì người phụ nữ mới có thể nhớ anh một cách lâu dài.

Ngày hôm sau, khi Diệp Ngưng Dao tỉnh lại, bên cạnh cô đã trống không không thấy ai, lòng cô thắt lại, lập tức cầm lấy áo khoác khoác lên người, đi xuống từ trên giường.

“Sao em lại dậy rồi? Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi.” Nghe thấy tiếng động, Phó Thập Đông từ trong bếp đi ra, trên tay vẫn còn cầm theo đồ ăn.

Thấy anh còn ở đây, Diệp Ngưng Dao khó phát hiện mà thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em không ngủ được, anh đang làm gì vậy, em giúp anh.”

“Không cần, em đi rửa mặt đi, rửa xong chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Khi thức ăn được dọn ra bàn, một chai nước sốt thịt mới làm đang tỏa hương thơm phức được mở nắp.

Để cho vợ mình có thể ăn đồ ăn của mình mỗi ngày, Phó Thập Đông đã dậy sớm bắt đầu làm nước sốt thịt, bây giờ thời tiết ở Đông Bắc đã rất lạnh, chỉ cần để ở nơi mát mẻ là có thể bảo quản và ăn trong một tháng.

Trước đó Diệp Ngưng Dao đã ăn nước sốt thịt do anh làm, cô nhẹ nhàng đặt một ít vào đĩa, con sâu tham ăn trong bụng ngay lập tức bị cuốn hút.

“Ăn cơm đi, nước sốt thịt này anh làm rất nhiều, đủ để em ăn trong một tháng.” Phó Thập Đông đưa chiếc đũa đến tay cô, mỗi một động tác đều vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu.

Đôi khi Diệp Ngưng Dao cảm thấy anh hoàn toàn coi cô như một đứa trẻ, anh làm hết mọi thứ cho cô, sắp phải xa nhau một tháng, cô hoài nghi liệu bản thân có thể quản lý tốt gia đình hay không.

“Anh lấy nước sốt thịt này mang theo ăn đi, đi đường dài không ăn ngon ngủ tốt được, anh cần đồ ăn ngon hơn em.” Cô nhẹ nhàng cắn đầu đũa, không để tâm trạng thật sự lộ ra quá nhiều.

“Không cần, đồ ăn thức uống em mua cho anh đủ rồi.”

Diệp Ngưng Dao không nói gì nữa mà tiếp tục gắp đồ ăn vào bát cho anh, sau đó lén đặt chai nước sốt thịt vào túi hành lý của Phó Thập Đông khi anh chuẩn bị rời đi.

Buổi trưa, ở đầu làng.

Diệp Ngưng Dao ở bên cạnh anh đợi xe bò trong thôn.

Bọn họ sắp phải chia tay, Phó Thập Đông nắm chặt tay cô, cảm thấy còn rất nhiều điều muốn nói.

Diệp Ngưng Dao cũng im lặng, trong lòng cảm thấy không thoải mái và khó chịu.

Lúc này Phó Viện đi tới, ngẩng đầu lên, chóp mũi đỏ ửng: “Chú, chú nhất định phải về sớm một chút.”

Biết Phó Thập Đông sẽ đi xa một tháng, hai đứa trẻ cảm thấy rất bất đắc dĩ, đặc biệt là Phó Viện, cô bé có thể được coi là do một tay anh nuôi lớn, tình cảm vô cùng sâu sắc.

“Được, chờ chú trở về mang quà cho cháu, ở nhà phải nghe lời mẹ và thím nhé.”

Phó Viện gật đầu vô cùng nặng nề, sau đó bị mẹ cô bé kéo sang một bên.

“Đông Tử, mọi việc ở nhà em cứ yên tâm, chị sẽ thay em chăm sóc Dao Dao thật tốt.” Trang Tú Chi nhét chiếc bánh nướng lớn tối qua cô ấy đã làm vào tay anh, chỉ có duy nhất cô ấy là không khóc.

“Đã làm phiền chị rồi, chị dâu.”

Mãi cho đến khi xe bò đến, hai tay đang nắm chặt của Phó Thập Đông mới buông ra, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên trán Diệp Ngưng Dao, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, anh sẽ nhớ em, em cũng phải nhớ anh.”

Ở nơi công cộng nghe được lời thổ lộ như vậy, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt nhìn anh, cắn chặt môi dưới nhẹ nhàng khẽ “ừm” một tiếng.

Như muốn nhớ kỹ lại dáng vẻ của đối phương lúc này, Phó Thập Đông yên lặng nhìn cô một hồi lâu rồi mới quay người lên xe bò đi vào huyện thành.

Khi người lái xe bò nhìn thấy anh đến, anh ta lái xe từ từ đi về phía trước.

Trên con đường càng lúc càng xa, trong không trung hai người nhìn nhau, không ai muốn rời mắt đi trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK