Mạnh Nghênh Võ sợ làm phật lòng đối phương, cuối cùng chỉ có thể xuống nước hùa theo: “Bí thư chi bộ nói đúng, là do tôi suy nghĩ còn hẹp hòi.”
Hiện tại hắn ta chỉ hy vọng Diệp Ngưng Dao không được chọn vào vị trí kế toán, bằng không về phía của Mạnh Nghênh Oánh cũng không dễ nói chuyện!
“Bí thư chi bộ Lưu, đội trưởng Mạnh, không có gì chuyện gì nữa thì tôi cũng xin phép về trước.” Thư cần đưa thì cũng đã đưa, đến tột cùng có thể đến đây làm làm việc hay không thì phải kiên nhẫn chờ đợi.
“Được, cô cứ đi về trước đi.” Lúc này Lưu Vĩnh Xuân đối với Diệp Ngưng Dao càng thêm thuận mắt: “Mấy ngày nữa là công bố quyết định tên kế toán được chọn, chúc cô có thể thành công.”
“Cảm ơn bí thư chi bộ cùng đội trưởng Mạnh, nếu tôi có thể được chọn nhất định sẽ làm tốt tất cả các khoản chi tiêu của thôn.”
Mạnh Nghênh Võ bực bội mà vò đầu, nhìn theo Diệp Ngưng Dao rời đi, sau đó cũng chưa từ bỏ ý định hỏi: “Bí thư chi bộ, ông thật sự định để cô gái ấy tiếp nhận vị trí kế toán sao?”
“Không phải còn chưa tới hạn ngày báo danh hay sao? Mọi người đều có khả năng trúng tuyển.” Lưu Vĩnh Xuân làm sao không rõ Mạnh Nghênh Võ suy nghĩ cái gì, vừa nghĩ cho dù không chọn cô gái kia, thì ông cũng sẽ không chọn Giang Hoài.
Thôn Đại Oa của bọn họ còn chưa tới lúc để nhà họ Mạnh một tay che trời!
Từ thôn ủy đi ra, Diệp Ngưng Dao trực tiếp đi đến nhà họ Phó.
Không biết tình trạng của Phó Viện như thế nào rồi? Từ lần trước lúc tạm biệt nhau, sau đó Phó Thập Đông cũng không đi tìm cô, xem ra anh thật sự không thích cô chút nào cả ……
Diệp Ngưng Dao hít vào một hơi thật sâu, sau đó lấy lại tinh thần đi đến phía Đông của thôn.
Khi đi ngang qua những cây mai ven đường, cô cũng không quên thu thập linh lực, đi một chút dừng một chút thì hơn nửa giờ sau mới đến nhà họ Phó.
Diệp Ngưng Dao vừa mới đến sân của nhà họ Phó, liền thấy Phó Viện đang ngồi xổm ngoài sân rửa rau, cánh tay nhỏ bé vẩy qua vẩy lại, thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy chua xót.
“Sao em lại làm việc thế này? Đã hết bệnh rồi sao?” Diệp Ngưng Dao đến gần cô bé, dùng ngón tay thăm dò nước trong thau: “Nước này lạnh lắm, rất dễ sinh bệnh.”
“Sao chị lại đến đây?” Phó Viện ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, cô bé bỏ rau trong tay ra với sang bên cạnh lấy một cái ghế nhỏ: “Chị ngồi đi ạ!”
Diệp Ngưng Dao bị thái độ nhiệt tình của cô bé làm cho bất ngờ, cô nhìn quanh sân được dọn dẹp ngăn nắp, cất giọng hỏi: “Chú của em đâu rồi?”
“Chú ấy ở nhà của mình, không ở chỗ này ạ.” Phó Viện dùng ngón tay chỉ về phía căn nhà đất nhỏ ở phía bên ngoài tường viện, so với nhà gạch ngói xanh này, thì căn nhà có chút rách nát kia giống một cái phòng hơn.
“Anh ấy không ở cùng các em sao?” Diệp Ngưng Dao nhìn về phía phòng ở kia, nhíu nhẹ chân mày một cái.
“Không, chú của em vẫn luôn sống một mình ở đó.” Phó Viện kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Diệp Ngưng Dao, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc trước.
Mấy ngày hôm trước phát sốt, tuy rằng đã mơ mơ màng màng, nhưng Phó Viện biết là chị gái trước mắt này đã cứu cô bé, cho nên hiện tại cô bé đã xem Diệp Ngưng Dao như người một nhà mà đối đãi.
“Thì ra là như thế ……” Diệp Ngưng Dao không băn khoăn đến việc Phó Thập Đông ở chỗ nào, cô lấy từ trong túi xách vài hộp thức ăn đóng hộp ra, cùng với mấy miếng thịt bò khô đưa cho cô bé: “Chỗ đồ này là chị mang cho em, vừa khỏi bệnh thì phải bồi bổ thật tốt.”
Phó Viện nhìn chúng nó mà nhịn không được nuốt nước miếng, nhưng cô bé vẫn đem toàn bộ đồ vật trả lại: “Chú em nói không thể tùy tiện lấy đồ ăn của người khác.”
“Chị không phải là người khác, yên tâm đi chú của em sẽ không mắng em đâu.” Diệp Ngưng Dao đứng lên khỏi cái ghế nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô bé, ân cần dặn dò.