Anh nhấc một tảng đá lớn lên và đập vào rễ của lá ngải đến mức nát bấy, sau đó chia chúng thành nhiều sợi dệt lại với nhau và treo chúng trên dây phơi quần áo.
Diệp Ngưng Dao dùng hai tay nâng má, ánh mắt từ lông mi dày đặc của anh xẹt đến sống mũi cao thẳng, lại đến đôi môi mỏng mím chặt kia.
Nhìn thế nào cũng rất đẹp trai.
“Anh phơi khô để hun khói đuổi muỗi à?” Tháng sáu ít muỗi hơn, có phải là anh đã chuẩn bị hơi sớm rồi hay không?
Lá ngải này đốt lên có mùi cũng không dễ ngửi cho lắm, vẫn là mùi nhang muỗi đỡ hơn một chút. Phó Thập Đông gật đầu: “Ừm, trước tiên dùng đỡ cái này vậy, đợi hai ngày nữa anh lại đi huyện để mua chút nhang muỗi thay thế nó.”
“Trong nhà tạm thời còn chưa có muỗi, anh lãng phí tiền mua nó để làm gì?” Từ khi làm người trần mắt thịt, Diệp Ngưng Dao cảm thấy năng lực thích ứng của mình rất mạnh, bây giờ cô còn biết tiết kiệm tiền cho gia đình rồi.
Phó Thập Đông ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, anh không nói gì thêm.
Có thể là ở chung lâu sẽ làm cho người ta tâm linh tương thông, đôi mắt giống như biết nói chuyện của anh làm cho Diệp Ngưng Dao hơi ngẩn ra, trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
“Không phải là anh thấy em mua nhang muỗi cho nên anh nghĩ em sợ bị muỗi đốt đấy chứ?”
“Đúng vậy.” Anh cũng không phủ nhận.
Thì ra sự thật là như vậy…
Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm nhìn về phía anh: “Em mua nó về chỉ là để nghiên cứu một chút thôi, kết quả phát hiện ra là không có gì để nghiên cứu.”
Ban đầu là do cô có ý định học làm nhang muỗi rồi mang lên thành phố bán, có điều rất nhanh sau đó cô liền phủ định ý nghĩ này.
Chi phí quá đắt và tốn thời gian công sức, không có lợi nhuận.
Phó Thập Đông không nghĩ tới lại là đáp án này, đã quen với việc cô thường xuyên hay suy nghĩ ra những ý tưởng cổ quái linh tinh rồi, anh gợi lên nụ cười yếu ớt đi tới bên cạnh chậu nước rửa sạch đôi tay dính đầy nước cỏ kia.
Diệp Ngưng Dao cầm lấy một cái khăn mặt đưa cho anh: “Nhưng mà em cũng cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Em muốn cảm ơn anh sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh muốn hôn em cơ.”
“…” Diệp Ngưng Dao nháy mắt nhìn anh, sao lại cảm thấy người đàn ông này gần đây có chút phóng đãng?
Yêu cầu hôn mỗi ngày vì nhiều lý do khác nhau.
Làm cho cô có một chút khó chịu.
Có điều có thể là đã quen với hơi thở độc đáo trên người anh, đối với việc đụng chạm của anh, cô coi như tiếp nhận rất nhanh.
Thừa dịp cô đang đưa khăn mặt cho anh, Phó Thập Đông dùng sức kéo người vào trong ngực mình, không đợi Diệp Ngưng Dao kịp phản ứng, cánh môi đã bị chặn kín.
Trong tiểu viện đầy hoa tươi, một đôi nam nữ ôm nhau, hôn đến quên trời đất.
Gió nhẹ thổi tới, những bông hoa kiều diễm theo gió lay động, hương thơm nồng đậm quanh quẩn bốn phía, thật lâu cũng chưa tan…
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã là đến Tết Đoan Ngọ.
Uông Đại Thuận bị phế đi nửa người, mấy ngày trước rốt cuộc cũng từ bệnh viện dưỡng thương trở về nhà.
Không giống như trong tưởng tượng của mọi người, gần đây nhà họ Uông quá mức yên tĩnh, dần dần, đề tài thảo luận về nhà bọn họ càng ngày càng ít, hiện tại cánh đàn ông khi nhìn thấy Triệu Tiểu Liên đều đi đường vòng.
Mọi người đều biết, Mạnh Nghênh Oánh và Giang Hoài sắp kết hôn. Gần đây trên mặt của mọi người ở nhà họ Mạnh ai nấy cũng đều vui mừng, nhất là Phan Quế Phân, gặp ai cũng khen con gái nhà mình và Giang Tri Thanh xứng đôi vừa lứa.
Mọi người nghe xong cũng chỉ cười ha hả, không phát biểu thêm ý kiến gì.
Lúc trước thì đào góc tường của Diệp Tri Thanh, đầu tiên chính là nhân phẩm đã không tốt, vậy mà không biết xấu hổ lại thêm giờ con gái bà ấy như bị “hủy dung” còn đi khoe khoang khắp nơi làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.