Khi nghe thấy âm thanh, cô ta quay đầu lại, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đang cầm chiếc ví của cô ta và mỉm cười nhìn cô ta.
Lịch sự văn nhã, khí chất tao nhã.
“Cám ơn.” Mạnh Nghênh Oánh nhận lấy ví tiền, cười nói cảm ơn, bởi vì còn đang suy nghĩ mua mỹ phẩm nên cô ta muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Thấy cô ta định rời đi, người đàn ông đột nhiên đưa tay ngăn cô ta lại: “Cô gái, chờ một chút, phiền cô giúp tôi một chuyện được không?”
Dưới ánh mặt trời, chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ta đặc biệt bắt mắt.
Mạnh Nghênh Oánh vô thức liếc nhìn thêm vài lần, ánh mắt từ cổ tay chuyển xuống thân thể.
Giày da màu đen, quần áo sạch sẽ chỉnh tề và vẫn còn mới.
Người ăn mặc sang trọng rất hiếm thấy ở thị trấn nhỏ này, đối phương có thể đoán là giàu có hoặc đắt tiền, vì vậy cô ta nhịn xuống chút, không kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn tôi giúp gì cho anh?”
“Xin chào, tôi tên là Bùi Tùng Quốc, tôi làm việc trong trường tiểu học của xã.” Người đàn ông có thái độ khiêm tốn, sau đó anh ta lấy thẻ công việc của mình ra và nói: “Sắp đến sinh nhật của vợ tôi, tôi có thể làm phiền cô chọn giúp tôi một món quà được không?”
Mạnh Nghênh Oánh liếc nhìn thẻ công tác, chữ “hiệu trưởng” trên đó khiến cô ta không nhịn được mà nhướng mày.
Khó trách tính tình anh ta tốt như vậy, hóa ra địa vị khá cao.
Chọn ra một món quà cho vợ của anh ta? Thời đại này đàn ông lãng mạn hiếm thấy như rồng như phượng, nghĩ đến việc bản thân mình chưa từng nhận được quà của Giang Hoài, cô ta mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
“Được rồi, chuyện nhỏ thôi.” Đây là cơ hội tốt để cô ta kết giao với những người có quyền lực, Mạnh Nghênh Oánh mỉm cười, giả vờ rất trong sáng.
“Cảm ơn cô.”
Thấy cô ta đồng ý, Bùi Tùng Quốc rất vui, dẫn người đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.
Có những mặt hàng hạn chế có thể mua làm quà tặng trong hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, vì vậy sau khi chọn trái chọn phải Mạnh Nghênh Oánh đã chọn một cây bút cho một quý cô.
Sự lựa chọn này khiến Bùi Tùng Quốc rất ngạc nhiên, nhìn ra suy nghĩ của anh ta, Mạnh Nghênh Oánh chỉ mím môi cười: “So với những loại kem dưỡng da và khăn choàng đó, tôi nghĩ bút sẽ thực dụng hơn.”
Cô ta chọn như vậy chỉ là để chứng tỏ rằng cô ta có tri thức cao hơn một chút.
Đúng như dự đoán, Bùi Tùng Quốc càng cảm kích nhìn cô ta: “Cảm ơn cô rất nhiều, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào, sau này nếu cô gặp phiền phức gì thì cứ nói với tôi.”
Mạnh Nghênh Oánh đang chờ đợi câu nói này, trong lòng cố nén sự vui mừng, xua xua tay từ chối: “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thật ra tôi rất hâm mộ vợ anh, có thể gặp được một người chồng tốt như vậy.”
Khi cô ta nói, nước mắt cô ta trực chờ trào ra.
Dáng vẻ lã chã sắp khóc khiến người ta nhìn thấy mà thương, chọc đúng chỗ ngứa.
Bùi Tùng Quốc cau mày, đoán cô gái này có lẽ là có chuyện gì đó, nhưng bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau, nếu cư xử quá nhiệt tình sẽ dễ khiến người ta nghĩ xấu, vì vậy anh ta lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng nói với giọng điệu an ủi của người thân lớn tuổi: “Ở tuổi của cô, mỗi ngày đều nên vui vẻ, nếu không ngại, có phiền toái gì đều có thể nói cùng với tôi.”
Chỉ có thể nói, con người thời đại này vẫn còn quá đơn giản, mặc dù Bùi Tùng Quốc đã cố hết sức nói năng cẩn thận nhưng Mạnh Nghênh Oánh vẫn có thể nhìn ra mục đích của anh ta không hề trong sáng, một kẻ bi.ến th.ái háo sắc như vậy rất có ích để lợi dụng.
“Thật vậy sao?” Cô ta ngước mắt lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt: “Thôi quên đi, nếu như gây phiền toái cho anh thì thật sự xin lỗi.”
Nốt ruồi ở khóe mắt của người phụ nữ rất quyến rũ, trong giây lát, Bùi Tùng Quốc nhìn đến sửng sốt.
Danh Sách Chương: