Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi đích thân đưa hai đứa nhỏ đến trường học, muốn gặp Mạnh Nghênh Oánh, xem cô ta thực sự muốn gì?
Biết rằng bọn họ sẽ đến, Mạnh Nghênh Oánh không biểu hiện quá ngạc nhiên. Trong phòng làm việc, cô ta ngồi trên ghế, trong tay bưng một tách trà, nhẹ nhàng thổi bay những lá trà trôi nổi trên mặt nước, tràn đầy phong cách.
“Hai người là người nhà của Phó Niên sao? Tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Ngưng Dao bị dáng vẻ của cô ta làm cho tức đến muốn cười. Hai người bọn họ ở cùng một thôn, chỉ có một người da mặt dày như vậy mới có thể giả vờ không quen biết nhau.
“Hôm nay chúng tôi tới đây là để hỏi xem rốt cuộc Phó Niên và Phó Viện đã làm sai điều gì, vì sao lại bắt bọn nhỏ chịu phạt?”
Ngoài bọn họ, còn có hai ba giáo viên trong văn phòng.
Mạnh Nghênh Oánh chậm rãi đặt cốc trà xuống, cười như không cười nhìn Diệp Ngưng Dao: “Phó Niên không chỉ đánh bạn cùng lớp mà còn nói dối. Là một giáo viên, tôi có trách nhiệm giáo dục cậu bé thật tốt. Phó Viện xúc phạm giáo viên. Ngày hôm qua toàn bộ học sinh lớp một đã nghe thấy, học sinh như vậy nên quản giáo kĩ hơn. Những ngày này tôi định sẽ về thăm gia đình, tôi thực sự không biết cha mẹ đã giáo dục con cái như thế nào?”
Sau lời buộc tội này, trái tim Trang Tú Chi run lên bần bật, cô ấy vừa định chửi thì Diệp Ninh Dao đã kịp thời nắm lấy cánh tay cô ấy.
Trong mỗi lớp đều có mấy đứa trẻ ngỗ nghịch hay bắt nạt bạn học, bởi vì tuổi tác và thể chất nên Phó Niên khá nổi tiếng trong trường, nhưng không nghe nói đứa trẻ này là loại học sinh chuyên bắt nạt người khác vậy nhỉ?
Các giáo viên khác trong văn phòng đều dựng lỗ tai lên lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Mọi người đều muốn xem giáo viên mới sẽ giải quyết vấn đề như thế nào.
Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó cười rồi đi tới: “Nếu cô cho rằng Phó Niên nhà tôi nói dối, sao không gọi hai đứa bé lại đây đối chất rõ ràng. Cô là giáo viên, cô không thể chỉ nghe câu chuyện từ một phía đúng không?”
Tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Thạch Siêu là một đứa trẻ hay nói dối, Mạnh Nghênh Oánh không lo lắng cậu bé sẽ trì kéo chân sau cô ta, vì vậy cô ta đã gật đầu đồng ý để thuyết phục đám đông.
Năm phút sau, trong lớp học có hai đứa trẻ đứng cạnh nhau, Thạch Siêu lén nhìn phụ huynh của Phó Niên, trong lòng hoảng sợ.
Cậu bé không phải sợ hai người phụ nữ này, mà là sợ Phó Thập Đông sẽ đến.
Ai có thể nghĩ rằng một vấn đề tầm thường như vậy mà người lớn lại biết? Rõ ràng lúc trước bắt nạt tên đần độn kia cũng không sao.
“Thạch Siêu, nói cho phụ huynh của Phó Niên biết ngày hôm qua Phó Niên đã bắt nạt em như thế nào?”
Dưới sự mong đợi háo hức của Mạnh Nghênh Oánh, Thạch Siêu nuốt nước bọt và ấp úng nói: “Cô giáo, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ngày hôm qua Phó Niên không có bắt nạt em.”
“Em nói cái gì?!” Mạnh Nghênh Oánh theo bản năng cao giọng, thiếu chút nữa bị tiểu tử này làm cho tức chết: “Ngày hôm qua em không có nói như vậy, đừng sợ, nói thật đi!”
Cô ta không hiểu vì sao tiểu tử này đột nhiên lại thay đổi lời nói.
“Cô giáo, những gì em nói đều là sự thật.” So với Phó Thập Đông có nắm đấm sắt đáng sợ, cậu bé thà bị giáo viên mắng còn hơn.
Chỉ có thể nói, hình tượng đáng sợ của Phó Thập Đông đã ăn sâu vào lòng mọi người, Diệp Ngưng Dao cũng không hiểu tại sao đứa trẻ này lại nói như vậy, có chút khó chịu khi chuẩn bị một bụng đầy bản nháp đột nhiên lại không có tác dụng gì.
Phó Niên quay đầu nhìn Thạch Siêu, cau mày rồi thả lỏng, cuối cùng cúi đầu không nói lời nào.
Hiện tại các bên đều đã phủ nhận, Mạnh Nghênh Oánh dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể thừa nhận.
Đáng tiếc, Diệp Ngưng Dao không định dễ dàng bỏ qua cho cô ta: “Giáo viên Mạnh, nếu là hiểu lầm thì không cần viết bản kiểm điểm năm trăm chữ nữa phải không?”