Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe cuộc đối thoại của hai người, Mạc Tiểu Thanh ngồi ở một bên bĩu môi, cô quay đầu chỉ coi như không nghe thấy.

Bởi vì có Diệp Ngưng Dao ngăn cản, Mạc Tiểu Thanh hiện tại nói chuyện hay làm việc cũng không còn xúc động như trước nữa.

Hoa khôi của thôn Mạnh Nghênh Oánh cùng Giang Hoài là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, cô ta cũng lười xen vào loại chuyện nhàn rỗi này.

Mạnh Nghênh Oánh vốn tưởng rằng theo dọc đường đi sẽ nghe được không ít lời chua xót, đến lúc đó cô ta có thể giả vờ tội nghiệp ở trước mặt thím Bao, để cho bà ấy đem chuyện này truyền về thôn.

Kết quả cho đến khi xe bò đến huyện, Mạc Tiểu Thanh cũng không nói với cô ta một câu nào.

Xuống xe, Mạc Tiểu Thanh kéo cánh tay Diệp Ngưng Dao, rốt cuộc cũng không nhịn được cười: “Gương mặt Mạnh Nghênh Oánh thật đáng sợ, cô ta sau này sẽ không phải biến thành như vậy luôn chứ? Thật là thảm!”

“Ai biết được? Có lẽ vậy…” Diệp Ngưng Dao híp mắt, không có ý định nói quá nhiều.

Chỉ cần Mạnh Nghênh Oánh không rời khỏi thôn Đại Oa, gương mặt của cô ta sẽ luôn như vậy.

Loại chuyện quá mức huyền bí này đoán chừng nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

“Diệp Tri Thanh, sao Phó Thập Đông không đi cùng cô thế?” Lâm Tử An là một người đàn ông đi theo sau hai người phụ nữ, có chút không được tự nhiên, anh gãi gãi tóc hỏi.

“Anh hỏi để làm gì?” Hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại, khiến Lâm Tử An hoảng sợ.

Cái này cũng không thể trách bọn họ được, từ sau khi Lâm Tử An được Phó Thập Đông cứu, người đàn ông này liền giống như ruồi nhặng vây quanh Phó Thập Đông, Diệp Ngưng Dao hiện tại cũng không có thiện cảm gì đối với anh ta.

Người đàn ông của cô thì không ai được đến gần cả!

Nếu như không phải gần đây anh ta đổi thành vây quanh Mạc Tiểu Thanh, cô thật sự sẽ tìm cơ hội chỉnh trị anh ta một trận.

“Các cô đây là muốn ăn thịt người sao? Tôi chỉ hỏi một câu ngẫu nhiên thôi mà.” Lâm Tử An nhướng mày, khó có thể hiểu được phản ứng của bọn họ.

“Đi nhanh đi, sớm biết anh lắm chuyện như vậy thì đã không để anh đi theo rồi.” Mạc Tiểu Thanh liếc anh ta một cái, không rõ tâm tư của mình đến tột cùng là như thế nào, chỉ có thể tạm thời mập mờ đi một bước tính một bước vậy.

Mấy người bọn họ đi đến cung tiêu thụ của xã, đi quanh một vòng mà vẫn chưa chọn được vải mà họ thích, Diệp Ngưng Dao chỉ mua cho Phó Thập Đông mấy mét vải bông màu xanh.

Sau đó, họ đã đi đến thị trường chợ đen một lần nữa.

Bây giờ là mùa sinh sản của côn trùng, thị trường chợ đen đã bắt đầu lén lút bán màn chống muỗi, nhang muỗi đều là những thứ làm cho muỗi sợ hãi.

Năm nay chuột kiến muỗi nhiều, nếu như giá rẻ, người trong thành đều sẽ không tiếc rẻ mà bỏ số tiền này ra mua, nhất là những nhà có con nhỏ.

Làn da trắng nõn, mịn màng lại bị kiến bọ chét cắn một cái là liền sẽ đỏ lên rất dễ thành thẹo.

Nghĩ đến cô cũng làm không ít túi nhang đuổi muỗi, Diệp Ngưng Dao đi tới trước mặt một tiểu thương tò mò hỏi thăm: “Nhang muỗi và túi thơm này bán bao nhiêu tiền thế ạ?”

Ở nông thôn có những biện pháp đuổi muỗi, nếu như trong nhà có điều kiện thì sẽ treo màn chống muỗi, không có điều kiện thì sẽ đốt ngải thảo, loại túi thơm như cô làm, nếu như mang vào thành bán, không biết có thể bán ra được hay không?

Thương nhân là người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, ông ta nhìn cách ăn mặc của ba người trước mắt, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng không vá, nói chuyện rất văn vẻ, vừa nhìn đã biết là thanh niên tri thức từ thành phố lớn tới.

Buông lỏng cảnh giác, ông ta cười ha hả nói: “Nhang muỗi 3 tệ một hộp, túi thơm là do con gái tôi tự làm, có thể tính cho các người một tệ một túi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK