Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa ông bà ta đã có câu tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, làm chuyện tốt thì không ai biết mà chuyện xấu chỉ cần nửa buổi chiều đã lan truyền ra ngàn dặm, chẳng mấy chốc cả làng Đại Oa đều nghe thấy tin đồn.

Ngay cả những thanh niên trí thức cũng đang truyền tai nhau nghe câu chuyện kia.

Buổi tối trên bàn ăn, nữ thanh niên trí thức tên Tiền Linh nhịn không được nên hỏi Giang Hoài: “Nhóm trưởng Giang, anh và thanh niên trí thức Diệp có quan hệ gì vậy? Lời đồn đãi trong thôn là sự thật hay sao? “

“Cái gì mà lời đồn đãi?” Mày Giang Hoài nhăn lại, không hiểu ý của cô ấy, “Trong thôn có tin đồn gì vậy?”

Thấy Giang Hoài không biết, Tiền Linh vò đầu bứt tóc, băn khoăn không biết có nên nói cho hắn biết hay không.

“Làm sao vậy? Trong thôn đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Tiểu Thanh nghe cô ấy nhắc tới tên Diệp Ngưng Dao, trong lòng có một dự cảm không tốt.

“Mọi người chưa từng nghe nói ư?” Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Tiền Linh chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Trong thôn có lời đồn rằng thanh niên trí thức Diệp xuống nông thôn đến thôn Đại Oa là vì nhóm trưởng Giang, còn nói rằng cô ấy là một hồ ly tinh, không biết xấu hổ đoạt đối tượng của hoa khôi thôn.”

“Là ai đã truyền ra lời như vậy? Ăn no rửng mỡ hay sao?” Lúc đầu Mạc Tiểu Thanh mới nghe thì không dám tin tưởng, ngay sau đó liền tức giận tột cùng, bởi vì quá kích động mà sắc mặt cô ấy đỏ hết cả lên.

“Muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm.. Nếu không có chuyện này, tại sao người bị dính tin đồn không phải là những nữ thanh niên trí thức khác mà lại là cô ta?” Lưu Mỹ Ngọc nhìn Mạc Tiểu Thanh trợn trắng mắt thì cười khẩy một cái.

Giang Hoài siết chặt chiếc đũa trong tay, trong mắt mang theo rét lạnh, “Tốt nhất mọi người không nên nói những lời vô căn cứ như vậy, là một thanh niên trí thức, nhất định phải có bản lĩnh phân biệt đúng sai phải trái.”

Nói xong, hắn đặt mạnh đôi đũa xuống, rời khỏi bàn ăn với vẻ mặt âm trầm.

Những người khác co bả vai lại nhìn nhau. Thấy Giang Hoài không thừa nhận cũng không phủ nhận, mọi người mơ hồ cảm thấy lời đồn đãi trong thôn rất có thể là thật.

“Tôi tin tưởng Ngưng Dao không phải là loại người như vậy, nếu có thời gian nói những chuyện này, mấy người nên đọc thêm danh ngôn của các bậc vĩ nhân đi!” Mạc Tiểu Thanh đứng lên, không có tâm trạng tiếp tục ăn cơm, xoay người rời khỏi bàn ăn để đi đến thôn phía đông hỏi cho rõ ràng.

Mọi người đều biết cô ấy và Diệp Ngưng Dao có quan hệ rất tốt, nhìn cô ấy rời đi, Tiền Linh xoa xoa mũi, nhỏ giọng hỏi: “Mọi người nói xem lời đồn trong thôn có phải là thật hay không? Trước kia thanh niên trí thức Diệp không phải còn tranh việc với nhóm trưởng Giang hay sao? Nhìn thế nào cũng thấy không giống như là thích?”

Lưu Mỹ Ngọc bĩu môi, không cho là đúng nói: “Cô chưa bao giờ nghe qua mấy chuyện yêu không được thì sinh hận hay sao? Biết đâu hồ ly tinh này làm vậy là để nhóm trưởng Giang chú ý thì sao?”

Nghe cũng có lí? Mọi người gật đầu phụ họa, cảm thấy tán thành với ý này, chỉ có Tiền Linh nghiêng đầu, vẫn đang suy nghĩ các loại khả năng…

Từ khu kí túc xá của thanh niên trí thức đến thôn phía đông phải đi qua một cây cầu gỗ nhỏ, Mạc Tiểu Thanh tức giận đùng đùng đi ra, không bao lâu cô ấy đã đụng phải Giang Hoài ở đầu cầu, “Giang Hoài, anh đứng lại đó cho tôi!”

Lúc này, Mạc Tiểu Thanh tức giận nhưng lại không có chỗ ph.át ti.ết, nhìn thấy kẻ khởi xướng lại càng tức giận hơn.

Giang Hoài quay đầu lại, không có tâm trạng giải thích với cô ấy, chỉ là xuất phát từ phép lịch sự hắn vẫn hỏi đối phương: “Cô sao vậy?”

“Anh đi tìm Ngưng Dao hay sao? Vừa vặn tôi cũng muốn đi! Tôi muốn xem anh giải thích thế nào về chuyện này!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đi ngang qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK