Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đồng tâm hợp lực phí sức chín trâu hai hổ mới kéo được người lên.

Những người khác cũng vây quanh vào lúc này, đều sợ hãi không thôi, nếu như Lâm Tử An thật sự ngã xuống thì sẽ chết chứ không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Anh ta vô lực nằm trên mặt đất, chậm rãi nửa ngày mới run rẩy mở miệng nói: “Phó Thập Đông, cám ơn anh đã cứu tôi.”

“Không có việc gì.” Phó Thập Đông có thể kịp thời cứu anh ta như vậy, cũng là bởi vì Diệp Ngưng Dao kể lại giấc mộng kia, chính vì vậy, vừa rồi anh mới chú ý hướng đi của Lâm Tử An và kịp thời cứu anh ta.

Thấy người không có việc gì, tất cả mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

Cây cầu gỗ bị gãy, rất may lúc đó không có ai trên cầu nên không gây thương vong về người.

Loại thời tiết quỷ quái này nếu như lại tiếp tục sửa cầu, thì coi như là họ cảm thấy họ sống đủ lâu rồi.

Bảy người vốn lựa chọn cùng Mạnh Nghênh Võ tới sửa cầu đều không hẹn mà cùng vây quanh hắn nói muốn ngừng làm việc để về nhà.

Mạnh Nghênh Võ từ sáng sớm đến giờ làm gì cũng không thuận lợi cả, mặt đen lại, muốn tức giận nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Mọi người tụm năm tụm ba đi về thôn, Phó Thập Đông đi cuối cùng, khuôn mặt lạnh lùng như đang suy nghĩ đến điều gì.

Lâm Tử An được Giang Hoài đỡ đi nên cũng không nhanh, thỉnh thoảng anh nhìn phó Thập Đông phía sau, cuối cùng dừng bước, biểu tình hơi ngượng ngùng.

Bị vì có người chặn đường, nên Phó Thập Đông nâng mắt lên, nhíu chặt mày: “Có việc gì à?”

“Cái đó… Phiền anh cảm ơn cô Diệp thay tôi nhé, lần trước hai người đi gấp, tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn.” Kỳ thật lần trước anh bị dọa đến mức choáng ngợp, nào còn có tâm tư nói lời cảm ơn, hiện giờ bị Diệp Ngưng Dao nói trúng, mà mình lại được chồng của cô cứu, nếu như không nói một câu cảm ơn, lương tâm anh ta sẽ rất cắn rứt.

“Ừm, được.” Phó Thập Đông đáp qua loa một câu, cũng không để lời nói của anh ở trong lòng.

Một người đàn ông muốn anh gửi lời cho vợ của mình, trừ khi đầu anh ta bị hỏng rồi.

Thấy anh gật đầu đồng ý, Lâm Tử An rốt cuộc cũng yên lòng rời đi cùng với Giang Hoài.

Vào tháng 5, cỏ mọc lên rất nhanh.

So với những người bận rộn trên đồng ruộng, Diệp Ngưng Dao xem như thoải mái hơn một chút.

Ngoại trừ bình thường phải bận rộn sửa sang lại sổ sách, cách năm ngày còn phải theo Phó Thập Đông lên núi thăm ong mật, thuận tiện thu thập linh lực.

Hiện tại pháp khí của cô mơ hồ lộ ra ánh sáng ấm áp, đoán chừng không bao lâu nữa nó sẽ có màu vàng kim, đến lúc đó có lẽ cô đã có thể nói chuyện cùng với những hoa cỏ cây cối này không chừng.

Từ lần sửa cầu lần trước thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Mạnh Nghênh Võ cũng không thể tránh khỏi việc bị xử phạt, ngược lại so với trước kia hắn ta khiêm tốn hơn không ít, ngay cả văn phòng cũng rất ít đến, chỉ sợ đụng phải Lưu Vĩnh Xuân chỉ càng thêm xấu hổ.

Không có ruồi nhặng gây phiền nhiễu bên tai kêu “ong ong”, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy cả thế giới yên tĩnh hơn mà lại còn tốt đẹp.

Tâm tình của cô hiện tại rất tốt, dùng phiếu lương thực đổi với thôn bên một con cá lớn, hơn bốn cân cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn.

Đợi cô xách cá về nhà, ngoài cửa có hai môn thần khiến người ta ngẩn ra: “Sao các cậu lại tới đây?” Hơn nữa còn đi cùng nhau, thật sự rất kỳ lạ?

Mạc Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Lâm Tử An bên cạnh, lên tiếng giải thích: “Tôn vốn muốn tới đây để nói chuyện phiếm với cô, ai biết tên như keo da chó này cứ nhất định phải đi theo, tôi cũng không có cách nào khác.”Được gọi là keo da chó, Lâm Tử An chỉ mỉm cười, hoàn toàn không hề tức giận. Anh ta lấy từ trong túi ra một hộp sôcôla và rượu cùng một gói thuốc lá rồi đưa qua, thái độ vô cùng khiêm tốn: “Lần đầu tiên đến cửa chào hỏi, đây là tâm ý nho nho của tôi mong cô nhận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK