Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì sự việc này mà nhà họ Mạnh ở trong thôn càng thêm xấu hổ, nếu không đi làm thì bình thường thì người nhà họ Mạnh sẽ trốn trong nhà để tránh ánh mắt của mọi người.

Phan Quế Phân cũng nghĩ đến việc tìm đến em trai và gửi Mạnh Nghênh Oánh đến một nơi tốt hơn, nhưng bà ấy đã nhiều lần đến Ủy ban Cách mạng nhưng đều bị từ chối.

Điều này khiến bà ấy hoàn toàn ghét em trai mình, bà ấy không bao giờ đến huyện thành tìm ông ấy nữa.

Vụ bê bối của nhà họ Mạnh lưu truyền trong thôn hơn hai tháng mới dần lắng xuống.

Bây giờ bụng của Diệp Ngưng Dao đã đủ tháng, vào một buổi trưa nọ, cô vừa ăn cơm xong, đang định đánh một giấc ngon lành, thì đột nhiên dưới thân ướt đẫm, cứ như vậy, nước ối vỡ ra mà không báo trước…

Đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua chuyện này, tim đập dữ dội, cô vội gọi tên người đàn ông của mình.

Trong khoảng thời gian này, Phó Thời Đông đã không rời cô nửa bước, nghe thấy tiếng kêu, anh lập tức đặt bát đũa trong tay xuống, chạy tới hỏi: “Vợ ơi, em sao vậy?”

“Hình như em sắp sinh rồi.” Ánh mắt Diệp Ngưng Dao trông mong nhìn anh, thân thể cứng đờ, không dám động.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị rất nhiều tâm lý, nhưng giờ phút này đã thật sự diễn ra, anh không nhịn được mà cảm thấy có luống cuống.

Phó Thập Đông nhanh chóng tỉnh táo lại, anh bước lên trước, ôm lấy bả vai cô để đỡ cô: “Đừng sợ, chúng ta ngồi lên giường đất trước đi, anh đi tìm chị dâu đến.”

Có anh ở bên, cảm xúc của Diệp Ngưng Dao dần dần bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu để cảnh báo bản thân phải bình tĩnh lại.

“Được, anh đi đi, bác sĩ nói nước ối vỡ thì cũng không sinh nhanh như vậy.”

Rất nhanh, Trang Tú Chi đi theo Phó Thập Đông chạy tới, thấy Diệp Ngưng Dao căng thẳng không biết nên ngồi hay nên nằm, vội vàng tiến lên giúp cô thay quần áo: “Đông Tử, vào thôn mượn một chiếc xe bò đi, chúng ta đi tới đến bệnh viện ngay bây giờ.”

Trong thôn, hầu hết mọi người sẽ tìm một bà đỡ để sinh em bé, nhưng Phó Thập Đông sợ sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra khi ở nhà, vì vậy bọn họ đã thảo luận trước là sẽ sinh con tại một bệnh viện chính quy ở trong huyện.

Lúc này, Phó Thập Đông đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, anh nhìn vợ một lần nữa rồi quay người chạy đi tìm xe bò.

Trang Tú Chi ở bên cạnh nhìn, nhịn không được mà trêu chọc: “Em xem, Đông Tử còn rất bình tĩnh, trước kia chị sinh đứa nhỏ, anh trai của em giống như một đứa ngốc, chỉ biết đứng đó buồn bực nhìn, chị so với anh ấy còn biết suy nghĩ hơn.”

Tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, trên môi Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng nở một nụ cười, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối cho cái chết sớm của anh cả nhà họ Phó.

Để tránh cho chị dâu buồn lòng, cô đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Chị dâu, Thập Đông và em có thể sẽ đến bệnh viện một lúc, chị ở lại trông nhà đi.”

“Không được, hai người các em đều là người trẻ không có kinh nghiệm, chị không yên tâm, Viên Viên và Phó Niên đều lớn rồi, ở nhà một mình cũng không sao.”

Cho đến khi Phó Thập Đông trở lại, bọn họ vẫn đang thảo luận về việc có nên đi hay không.

Cuối cùng thì thiểu số phục tùng đa số, Trang Tú Chi ở lại trông nhà, Phó Thập Đông một tay xách chăn, tay kia dìu vợ lên xe bò.

Cũng may đường ban ngày dễ đi hơn, chỉ hai tiếng đồng hồ là bọn họ đã đến nơi.

Trước đây bọn họ đã từng đến đây khám vài lần, hai người dễ dàng tìm được khoa sản, bác sĩ là một phụ nữ tuổi chừng bốn mươi tuổi, thấy bọn họ đến, bà ấy liền hỏi Phó Thời Đông bằng giọng điệu quen thuộc: “Chuyện gì vậy? Vợ anh có phản ứng gì không?”

Bác sĩ biết rõ bọn họ vì thường có rất ít người đến bệnh viện khám thai, hơn nữa cặp vợ chồng trẻ này đều đẹp, muốn quên được cũng khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK