Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô thấy bút màu và một chồng sách tranh ở một góc kín đáo, liền nói với người bán hàng: “Tôi lấy thêm hai cuốn sách tranh và một hộp bút màu nữa.”

Ở trong sách, tuy rằng Phó Niên không thể nói chuyện và phản ứng rất chậm chạp, nhưng ở trên mặt nghệ thuật lại rất có tài năng, Diệp Ngưng Dao muốn chạm đến đúng chỗ ngứa để có thể thân cận hơn với cậu nhóc.

“Cô đi giày cỡ 35 à?” Mạc Tiểu Thanh thấy mấy quyển sách tranh và bút màu mà cô mua thì không hiểu ra sao, đó đâu giống như đồ mà bọn họ sẽ dùng đến.

“Ừ.” Diệp Ngưng Dao mơ hồ trả lời, lại quay sang thúc giục cô ấy: “Mua sắm xong chưa? Đi nhanh lên, chúng ta cần gửi thư nữa đấy!”

Hôm nay đến huyện việc quan trọng nhất là gửi thư cho gia đình nhà họ Diệp, trong trí nhớ của nguyên chủ, người nhà của cô thật sự rất cưng chiều cô, hiện tại cô đã lấy đi thân thể của người ta, ngoại trừ giúp cô ấy báo thù, cô còn có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ của cô ấy.

Trong thư, Diệp Ngưng Dao chỉ nhắc tới chuyện mình đã chia tay với Giang Hoài, cô cũng không định nói cho bọn họ biết nguyên nhân cụ thể.

Anh trai của nguyên chủ là người có tính tình rất nóng nảy, nếu anh ấy biết sự thật, anh ấy có thể sẽ gây rắc rối cho nam chính và nữ chính, trong cuốn sách, nam chính và nữ chính đều là những người được chọn, từ khi sinh ra đã là người thắng, gây rắc rối với bọn họ sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn mà thôi.

Cô bây giờ ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, càng không muốn liên lụy đến người khác.

Sau khi gửi bức thư xong, cả hai đến nhà hàng quốc doanh để ăn bánh bao nhân thịt.

Diệp Ngưng Dao vừa cắn một cái liền nhổ ra, “Đây là bánh bao thịt sao? Khó ăn như vậy á?”

Mạc Tiểu Thanh bị hành động của cô làm giật mình sửng sốt, vội vàng kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Diệp Ngưng Dao, cô sao vậy? Cô nhìn xem người phục vụ đang nhìn về phía cô kìa?”

Thời buổi này ai dám lãng phí thức ăn được xem như một tội rất nặng, thậm chí nếu nói bánh bao nhân thịt không ngon là một điều rất quá đáng!

“Cái này và bánh bao mà Phó Thập Đông làm hoàn toàn không giống nhau?” Diệp Ngưng Dao nhìn thấy bánh bao trước mặt một chút muốn ăn cũng không có.

“Cái kia…” Mạc Tiểu thanh kịp thời nuốt câu “du thủ du thực” lại và hỏi: “Đồ ăn do Phó Thập Đông làm thực sự ngon đến vậy sao?”

Cô ấy nghi ngờ cắn một miếng bánh bao, ăn rất ngon mà, vị giác của Diệp Ngưng Dao bị làm sao vậy?

“Không cách nào so sánh được.” Diệp Ngưng Dao mím môi, hóa ra không phải cái bánh bao nào cũng có mùi vị giống nhau, tự dưng lại lãng phí mấy xu tiền, đau lòng quá đi mất!

Sau khi từ huyện trở về, Diệp Ngưng Dao trực tiếp đến nhà họ Phó.

Thấy cô đến, Phó Viện vội vàng cười khanh khách chạy đến chào đón cô.

Trong nhận thức của cô gái nhỏ này, ngoài người nhà trong gia đình ra, chị Diệp là người đối xử tốt nhất với cô bé!

“Chị Diệp, sao sớm như vậy mà chị đã về rồi?”

Diệp Ngưng Dao cười ôm lấy cô bé, sau đó cúi đầu nhìn mũi giày bị ngón chân cái của cô bé chọc thủng, nói: “Hôm nay ở huyện thấy cái này, chị nghĩ em đeo vào nhất định sẽ rất đẹp.”

Nói xong, cô lấy từ trong túi vải ra một đôi giày vải màu đen, đặt vào tay cô bé.

“Chị định tặng cho em hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK