Mặc dù tức giận, nhưng lúc rời đi, anh vẫn tìm người của Quý Thư ở thành phố C, âm thầm bảo vệ Phương Thê, cũng thuận tiện đem chuyện của Phương Thê báo lại cho anh.
Anh tự nói với mình, mặc dù là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng lúc này cô vẫn là vợ anh, anh phải có nghĩa vụ bảo vệ cô.
Anh cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Doãn Văn Trụ rời đi, Phương Thê có chút mất mác.
Nhưng rất nhanh áp chế xuống.
Cô tự nói với mình, như vậy là tốt rồi.
Căn phòng cha mẹ thuê, chủ cho thuê nhà đã thu hồi lại, bởi vì cha mẹ chết ở nơi đó, chủ cho thuê nhà còn muốn bọn cô bồi thường.
Cô không còn sức đi tranh những thứ này, Doãn Văn Trụ cũng không để ý chút tiền lẻ này, liền cho.
Phương Thê vẫn ở khách sạn, lúc tối, cô dọn những đồ vật mang tới, lại mở cuốn album ra.
Nhìn bức hình cái khuôn mặt tươi cười kia, nước mắt của Cô liền rơi xuống.
Tại sao phải như thế?
Đã hạ quyết tâm lớn như vậy mới duy trì được tình yêu này, tại sao lại không đi tới cuối cùng?
Có phải trên đời này không có cái gọi là bên nhau hạnh phúc tới già, không rời không bỏ?
Cô thích Tần Tiêu Nhiên năm năm, nhưng bây giờ dường như đã phai nhạt, cũng không còn nhớ anh nhiều.
Mình giống như cũng không có quyết tâm kiên trì tới cùng.
Bị thương nhiều lắm, nên chậm rãi thu hồi tình cảm của mình, bắt đầu dang đôi cánh ra bảo vệ chính mình.
Có lẽ cô không như mình tưởng tượng yêu Tần Tiêu Nhiên như vậy.
Những chuyện làm cho anh, rốt cuộc bởi vì yêu, hay bởi vì báo ân, hay bởi vì đã thành thói quen?
Bây giờ cô đã phân không rõ, cũng không muốn phân rõ nữa.
Giữa bọn họ đã không có khả năng.
Cô cũng đã làm hết sức của mình.
Ngày thứ hai, Phương Thê rời khách sạn tới trước mộ cha mẹ, cô đã nói rất nhiều.
Có những lời không kịp nói, có chút là uất ức của những năm gần đây, còn có chút chuyện mình không thể quyết định, bây giờ không biết nên làm sao nữa.
Cô đem cha mẹ chôn chung, trên bia mộ, cô chọn chính là tấm hình bọn họ vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.