Người trông mặt mà bắt hình dong cũng thật là nhiều.
Thôi, ở ngoài cửa chờ cũng được.
Chỉ là đầu mùa hè, nhưng nhiệt độ ban ngày có hơi cao, uy lực ánh nắng mặt trời rọi xuống cũng rất lớn.
Đứng một hồi, Phương Thê cảm thấy cả người thật là nóng, đầu có chút ngất.
Quả nhiên hai năm qua thiếu vận động, cả ngày sống trong máy điều hòa, ngay cả cơ thể cũng mảnh mai đi.
Phương Thê có lúc rất quật cường, chuyện đã quyết định, xem như đụng vào nam tường cũng không quay đầu, cho nên cô không rời đi, đợi một chút, chờ đến tan việc.
Rất nhiều người từ trong cửa đi ra, nhìn thấy cô cũng nhịn không được nhìn thêm mấy cái.
Tự nhiên, đây cũng không phải ánh mắt tốt đẹp gì.
Lúc cô tiếp tân đi ra, thấy cô vẫn còn ở, không nhịn được lên tiếng chế nhạo: "Cái người này làm sao vẫn còn ở? Có phải đầu óc có bệnh không, chị hãy xem lại bản thân là dạng gì đi."
Phương Thê mặc kệ cô ta, cô chỉ biết đợi thêm lát nữa, có lẽ sẽ gặp.
Thấy Phương Thê không để ý đến mình, cô tiếp tân càng tức giận hơn, "Ai cho chị đứng ở cửa công ty, làm hỏng hết hình tượng công ty rồi."
Lúc nói chuyện, còn đưa tay kéo Phương Thê, định lôi kéo cô rời đi.
"Cô có phiền hay không."
Phương Thê cuối cùng bị cô ta làm cho tức giận.
Cô nhẫn nhịn đủ rồi, người này thế nào còn lấn nữa.
Đưa tay vung rớt tay cô ta ra, Phương Thê tiếp tục chờ đợi.
Người trước mắt, cô còn không đặt vào mắt, những năm nay học taekwondo cũng không phải học uổng phí.
Chỉ là cô tiếp tân cảm thấy Phương Thê làm mất thể diện cô ta, ở trước mặt nhiều người như vậy, vì vậy không giằng co với Phương Thê nữa, chính mình không được, thì gọi bảo vệ tới.
Mà những người tan việc cũng dừng lại vây xem, vì thế cửa liền bị tắc nghẽn.
Phương Thê đứng bất động tại chỗ, mà ba người cùng nhau dùng sức kéo cô, cô tiếp tân còn nói những lời khó nghe.
Lúc Doãn Văn Trụ đi tới cửa, thấy chính là tình cảnh như vậy.
"Chuyện gì xảy ra?"
Anh nói một tiếng, những người vây xem kia lập tức lui sang một bên.
Ba người kéo Phương Thê kia cũng ngừng lại.