Có chút lời đồn đãi nàng không quan tâm, nhưng là có chút nàng quan tâm.
"Ngày hôm đó, không phải Chị Phương đã thừa nhận sao?"
Lý Nguyệt nói với vẻ khinh thường.
"Tôi thừa nhận? Tôi nói khi nào? Lý Nguyệt, có mấy lời không nên nói lung tung, lần này, coi như xong, nếu như có lần sau, tôi sẽ trực tiếp nói với Tần tổng. Nhưng những lời cô đã nói ra, thì chính mình đi giải thích rõ đi."
Cô không phải là người mặc cho người khác khi dễ, lúc nào nên tiến, khi nào nên lui, cô điều hiểu rõ.
"Biết rồi."
Lý Nguyệt đáp một tiếng nhưng trong lòng thì không nghĩ vậy.
Không phải là bạn học với Tần tổng thôi sao, làm gì phải kiêu căng dữ vậy, Tần tổng còn nhìn cô ta chướng mắt nữa huống chi là mình.
Nhưng cô cũng không dám không nghe lời, mấy ngày nay, bị mắng quá nhiều rồi.
Nếu bị chửi lần nữa, thì ngay cả chức vị này cũng giữ không được rồi. Cô đã cố gắng rất nhiều mới có thể ngồi vào vị trí này.
Phương Thê cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy.
Nhưng đến ngày thứ hai, khi thấy Lý Nguyệt khóc chạy ra khỏi phòng Tần tổng, cô cảm thấy thật kỳ quái.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Nguyệt khóc nhìn chằm chằm cô, "Thư ký Phương, chị đã nói sẽ không cho Tần tổng biết? Tôi đã giải thích hết rồi, chị còn muốn gì đây?"
Tần Tiêu Nhiên đã biết?
Anh ấy làm sao biết?
Tất nhiên là Phương Thê chưa nói, nhưng lúc này dù cô nói gì, thì Lý Nguyệt đều không tin.
Cô đứng dậy đi đến trước cửa phòng Tần tổng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Trong cửa truyền đến tiếng của Tần Tiêu Nhiên.
Cô đẩy cửa vào, lại không biết ánh mắt oán hận của Lý Nguyệt nhìn sau lưng cô.
"Tần tổng, ban nãy ——"
Cô không biết hỏi thế nào.
Tần Tiêu Nhiên nói cùng với nụ cười dịu dàng: "Phương Thê, tại sao bị oan ức lại không nói? Dù sao chúng ta cũng là bạn học."
Trong thời gian làm việc Tần Tiêu Nhiên rất ít nhắc đến quan hệ bạn học với cô.
"Làm sao anh biết?"
"Chuyện như vậy, điều tra sẽ biết."
Trải qua mấy ngày nay, Tần Tiêu Nhiên mới biết, không có Phương Thê, đối với anh mà nói là một tổn thất.
Nghĩ đến ba ngày trước, thái độ của mình đối với cô ấy quá tệ đi.