Phương Thê nhìn Doãn Văn Trụ, ánh mắt có chút phức tạp.
Tình huống không người giúp đỡ, cô gặp không ít, mỗi một lần đều là dựa vào chính mình giải quyết, chưa bao giờ nghĩ tới dựa vào người nào.
Cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người giúp cô.
Nhưng vào một giây đó, Doãn Văn Trụ đột nhiên xuất hiện, đứng ở bên người cô, nói những câu như vậy, làm chuyện như thế.
Không còn là một người, không cần chính mình tự đi đối mặt, chỉ cần dựa vào người bên cạnh này, giống như cái gì cũng không cần sợ nữa.
Cảm giác như thế cô chưa bao giờ có qua.
Một giây đó, không thể nghi ngờ là có giật mình, cũng có động tâm.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, có người đứng bên cạnh cô, giúp cô chống đỡ một bầu trời.
Nhưng sau khi bình tĩnh, lại có chút bài xích.
Tại sao anh phải làm như vậy?
Rõ ràng có thể không cần để ý đến cô.
Vẫn là nói, anh chỉ muốn làm cho người ngoài nhìn, hay muốn cùng cha anh đối nghịch.
Lúc ký hợp đồng, không phải đã nói rõ rồi sao?
Ở trước mặt người ngoài, là vợ chồng.
Như vậy anh thật ra thì chẳng qua là đang làm chuyện lúc trước đã định sẵn, cũng không phải vì cô.
Hai ý nghĩ khác biệt, chiếm cứ trong lòng, khiến cô cảm thấy thật phức tạp.
Lúc Doãn Văn Trụ quay đầu lại, Phương Thê cúi đầu, nhưng vẫn bị anh phát hiện.
Anh ngồi ở bên người cô, "Làm sao có thể tới nơi này?"
"Cha anh đưa thiệp mời cho em."
Phương Thê ăn ngay nói thật.
Doãn Văn Trụ cơ bản cũng hiểu chút, nhưng nhìn mới vừa biểu hiện của cô, anh nghĩ những người muốn làm nhục cô nhất định sẽ thất bại.
Người phụ nữ này cũng có bản lĩnh đó.
Gặp chuyện gì cũng là vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi.
Hình như cũng chỉ có hai lần kia.
Lần thứ nhất là lúc say rượu, đến cuối cùng kêu tên Tần Tiêu Nhiên.
Một lần khác bị khống chế đã khóc lớn, dường như cũng là vì Tần Tiêu Nhiên.
Nghĩ như thế, có chút khó chịu, người có thể khiến tâm tình cô dao động đều là Tần Tiêu Nhiên.
Nhưng mà lần đầu anh muốn cô làm bạn gái, hình như cô phản ứng cũng rất lớn, móng vuốt rất sắc bén, so với bây giờ sinh động hơn.