Giờ này, khoảng thời gian giữa hai chiếc xe buýt cách rất lâu.
Cô cũng không biết mình đã đợi bao lâu, đến khi người bắt đầu run lên, xe buýt mới chậm rãi đến.
Lên xe buýt, không một người trên xe, chỉ có tài xế quái dị kia nhìn cô một cái.
Cô không để ý đến, trả tiền, co người lại trên ghế.
Khi về đến nhà đã hơn mười hai giờ, cởi quần áo trên người ra, vội vàng tắm nước nóng, làm xong hết thảy mới lên giường chui vào chăn ngủ.
Rõ ràng là đầu mùa hè, nhưng người cô không ngừng run rẩy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy nhức đầu gay gắt.
Muốn mở mắt, nhưng thế nào cũng mở không lên.
Cứ lặp lại như vậy, đến lúc tỉnh lại, đã là gần tối ngày thứ hai.
Thân thể yếu ớt không có lực, cả người nóng lên, đầu đau tới như muốn nổ tung, cô chống trên giường, tìm thuốc uống, lại ăn chút bánh bao, lúc này mới trở lại trên giường.
Muốn gọi điện thoại nhờ ai đó, lại phát hiện điện thoại di động của mình không thấy nữa.
Cô nhớ lúc trên xe, bắt đầu có chút mê man, lấy điện thoại ra, nhưng không biết nên gọi cho ai.
Chẳng lẽ để lại trên xe rồi?
Nhìn quanh, túi vẫn ở đây, chỉ có điên thoại là không còn.
Bởi vì có điện thoại di động, trong nhà không có gắn máy bàn, thân thể lại không có hơi sức, căn bản không thể đi ra ngoài.
Nên Phương Thê chỉ có thể bò lên giường, coi như nghỉ làm không xin phép vậy.
Ba ngày ở nhà mê man, bệnh của Phương Thê mới tốt lên, bản thân có chút hơi sức nên làm chút cháo cho mình ăn.
Lại nghỉ ngơi thêm một ngày.
Ngày thứ năm, Phương Thê mới đến công ty.
Nhưng trong bốn ngày đó, đã xảy ra một chuyện lớn.
Cô vừa đến công ty, thì cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng.
Có người vừa nhìn thấy cô, liền vây lại một chỗ bàn luận xôn xao.
Đến vị trí của mình, Lý Nguyệt cũng quăng cho cô một ánh mắt khinh thường, "Chị Phương, chị làm sao có thể làm chuyện như vậy?"