Anh cuối cùng không cách nào chờ đợi nữa, chặn ngang ôm một cái liền đem cô ôm lên giường.
Tay cô còn vòng trên cổ anh, nghiêm túc ngắm nhìn anh.
"Trụ, anh tin em không?"
Cô cần đáp án của anh.
"Tin."
Anh cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.
Giờ phút này, vốn là hai trái tim cách xa lại dần dần nhích tới gần.
Hai người mắt hướng về phía mắt, làm như muốn ngắm tận tất cả của nhau.
Sau một giây, nụ hôn của anh rơi vào trên môi cô, tay cũng bắt đầu nhiệt tình đốt lẫn nhau.
Triền miên hôn, quần áo dần dần cởi ra.
Cơ thể cô trắng muốt nõn nà, mảnh khảnh mà mềm mại.
Doãn Văn Trụ tự đáy lòng nói: "Thê Thê, em thật đẹp."
Ánh mắt Phương Thê mơ hồ, thanh thuần trong lại thêm mấy phần yêu mị.
Hôn lần nữa, từ từ trượt xuống xương quai xanh, anh ác ý nhẹ nhàng khẽ cắn, một màu đỏ ấn ký lập tức hiện ra.
Phương Thê bị đau, mở mắt trừng anh một cái.
"Anh cầm tinh con chó sao?"
Doãn Văn Trụ cúi người bá đạo hợp tình hợp lý nói: "Đóng lên dấu ấn chỉ thuộc về Doãn Văn Trụ anh."
Phương Thê cũng há mồm, ở trên cổ Doãn Văn Trụ khẽ cắn một hớp.
"Ừ, vậy em cũng đóng dấu."
Là đồ của cô, tham muốn giữ lấy của cô cũng rất mạnh.
Bá đạo cái gì, Cô cũng biết.
"Anh còn muốn đóng."
Doãn Văn Trụ tà tà cười một tiếng, sau đó bắt đầu hôn lên những nơi khác.
Vốn đang mang theo chút cười giỡn, chỉ là dần dần liền thay đổi mùi vị.
Nụ hôn của anh càng ngày càng nóng rực, rơi vào trên người của cô, tựa hồ ngay tiếp theo da thịt của cô cũng nóng rực lên.
Nơi bụng như có cái gì nổ tung giống như, thân thể cũng bắt đầu thay đổi nhạy cảm hơn.
"Thê Thê, ta yêu ngươi."
Anh ôn nhu tiến vào cô, ở bên tai cô cúi đầu nói lời yêu.
Tim cùng tim đến gần triền miên, thì ra là so bất kỳ thời giờ phút nào đều muốn hạnh phúc.
Mà lúc này đây, trên đất trong chồng quần áo, chiếc điện thoại từ trong túi rơi ra ngoài đang rung.
Nhưng Doãn Văn Trụ đâu còn nghe được nữa.
Trong mắt của anh chỉ nhìn đến phản ứng đáng yêu của Phương Thê.