Nếu như Âu Nhã Nhi thật sự có thể quyến rũ Doãn Văn Trụ, đối với cô mà nói cũng là một chuyện tốt.
Lời như vậy, có lẽ cô có thể có thời gian tự do trước cũng không chừng.
"Cô——"
Âu Nhã Nhi bị nói trúng tim đen, tức giận không dứt.
Phương Thê thu thập đồ đạc của mình, xoay người rời đi.
Thôi, cô cũng không muốn ở lại chỗ này rồi.
Nếu không cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác trong công ty.
"Cô đứng lại, tiện nhân."
Âu Nhã Nhi ở sau lưng cô cực kỳ tức giận.
Mà dĩ nhiên Phương Thê sẽ không ngừng lại, cô cũng không phải là tiện nhân.
Đón một chiếc taxi, Phương Thê nói địa chỉ, không chút nào để ý đến những câu mắng của Âu Nhã Nhi.
Thật xin lỗi, cô không phải những người phụ nữ mềm yếu có thể khi dễ.
Âu Nhã Nhi ở sau xe, hung hăng giậm chân, cô nhất định sẽ không bỏ qua cô ta.
Khi Phương Thê về đến nhà gặp được người mấy ngày không thấy Doãn Văn Trụ.
Những ngày qua anh không trở về, thứ nhất là bởi vì chuyện của công ty xác thực rất nhiều, thứ hai, là tính xa lánh Phương Thê.
Chẳng qua là đối với chuyện Phương Thê, anh biết hết, bao gồm mới vừa rồi Âu Nhã Nhi đến công ty cô đại náo.
Anh biết mấy ngày nay cô quả thật rất bình tĩnh, không chút nào bởi vì anh không có ở đây mà khổ sở.
Như vậy anh phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm thấy có chút tức giận.
Hình như chỉ có mình anh là rối rắm thôi.
"Đi đâu?"
Doãn Văn Trụ dựa vào ghế sa lon, lười biếng nhìn cô.
"Đi ra ngoài dạo một chút."
Phương Thê cũng không muốn cho anh biết chuyện cô đi làm, cũng cảm thấy không cần thiết nhắc tới chuyện về Âu Nhã Nhi.
Quan hệ giũa bọn họ chỉ là khế ước.
Nhìn cô chỉ lạnh nhạt, nghe lời nói của cô, Doãn Văn Trụ cười, anh vẫy vẫy tay về phía cô, "Tới đây."
Người phụ này thật sự là không nói.
Anh đoán được, nhưng cũng nhiều phần thú vị.
Anh đột nhiên rất muốn xé nát vẻ mặt lạnh nhạt của cô ra, chỉ có một mình anh rối rắm thật sự quá không công bằng.
Phương Thê không rõ cho nên đến gần Doãn Văn Trụ.